Chiều tối, Lâm Nhĩ Tích và Vũ Phương Nghi cùng trở về nhà. Sau đó Lâm Nhĩ Tích liền chạy thật nhanh về phòng cuốn chăn đi ngủ. Thật sự hôm nay đã tốn quá nhiều năng lượng, còn hơn cô đi giết người nữa.
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở, dáng ngủ của Lâm Nhĩ Tích chỉ đẹp khi mới bắt đầu. Chỉ tầm mười phút sau, cô đã đạp bay chăn xuống giường, hai tay tạo thành hình người bắn cung, chân thì dang rộng như tập võ.
Vũ Hạo thoải mái bước ra từ phòng tắm, chỉ quấn khăn phía dưới chứ không mặc quần áo. Anh nhìn gương lau lau mái tóc, rồi chợt phát hiện một thứ khác phản chiếu qua gương.
"Nói cho tôi biết, là ai đã trộm mất cái nết ngủ của em?"
"Khòooooooo" - Ai kia đáp lại bằng một tiếng ngáy dài, hệt như đang coi thường ai đó.
Vũ Hạo lườm lườm cô gái đang nằm trên giường, cúi người nhặt chăn lên định đắp cho cô.
"Ta sẽ giết ngươi!" - Ai kia lại bắt đầu nói mớ.
Ai đó chải mồ hôi, là lâu ngày không được giết người nên bị như vậy sao?
"Đi đầu thai đi" - Ai kia nói mớ lần thứ hai, khuy tay múa chân thế nào lại trúng ngay vào nút cột khăn của Vũ Hạo, khiến nó...tuột xuống.
Lâm Nhĩ Tích dường như cảm nhận được mình chạm vào thứ gì, cô ngóc đầu dậy mở to đôi mắt hồ ly cố nhìn cho rõ.
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa"
"Anh là đồ biến thái, dám không mặc gì mà đứng trước mặt tôi, có phải anh có ý đồ đen tối không hả?" - Lâm Nhĩ Tích ném hết tất cả mọi thứ có thể ném về phía Vũ Hạo, gối nằm, gối ôm và gấu bông đều bị cô ném sạch.
Vũ Hạo dùng chăn quấn người mình lại, cố lên tiếng biện minh: "Là em đá trúng vào nút cột khăn của tôi"
"Không trùng hợp vậy được, là anh cố tình"
"Thật sự là do em"
Lâm Nhĩ Tích giở trò đáng thương: "Anh nỡ hơn thua với tôi ư?"
Vũ Hạo nhốt nước bọt, không thể cưỡng lại sự đáng yêu này: "Là tôi sai"
"Đương nhiên là anh sai rồi, nhìn mặt tôi xem có giống người sai không?"
Vũ Hạo: "..."
--------
Buổi tối, Vũ Hạo điện thoại than khổ với Kiều Mạnh về chuyện anh không thể cưỡng lại...sự đáng yêu của Lâm Nhĩ Tích.
"Không được rồi bạn tôi ơi, phải thể hiện bản lĩnh đàn ông"
"Làm thế nào"
"Làm thế này. Đa số cô gái đều trở nên yếu đuối khi..."
"Tin được không đây?"
"Được hết! Kiều Mạnh này xin lấy danh dự ra đảm bảo"
--------
Gần nửa đêm, đột nhiên trong phòng cúp điện. Lâm Nhĩ Tích vội bật dậy, cô thấy xung quanh mình toàn là bóng đêm.
Nhịp tim cô bắt đầu đập nhanh, cô ngồi co rúm lại, hai tay ôm chặt chân mình. Cô sợ hãi và run rẩy như một đứa con nít.
Thấy Lâm Nhĩ Tích co rúm, Vũ Hạo cau chặt hàng mày: "Tiểu Tích Tích, không lẽ em sợ ma?"
Giọng cô run run: "Không...tôi sợ bóng tối..."
Sắc mặt anh nghiêm nghị, suy nghĩ đen tối lúc đầu bị gạt qua một bên. Anh tiến lại gần, dang hai cánh tay to lớn ôm chằm lấy cô gái yếu đuối.
"Bất kể chuyện gì, em đều có thể trải lòng cùng tôi"
Lâm Nhĩ Tích ngước nhìn anh, môi run bần bật: "Tôi...đã từng trải qua cái cảm giác được chào đời ở một nhà kho tối tăm không một chút ánh sáng
Tôi còn từng trải qua cái cảm giác của một đứa trẻ tuổi cực kì sợ trời tối. Vì khi trời tối rồi, không thể nhìn thấy ánh sáng nữa. Không có thứ gì thậm chí là một cái đèn cầy trong nhà kho tối tăm.
Đứa bé đó mỗi tối đều phải ở trong đó một mình, ngày qua ngày cho đến khi lên . Có lúc tôi muốn ngủ ngoài với cỏ cây, được ngắm sao trời. Ít nhất sao trời còn đem lại cho tôi một chút ánh sáng.
Nhưng không...họ luôn nhốt tôi lại vào mỗi tối"
Vũ Hạo nghe xong trầm ngâm rất lâu.
Anh nghĩ thông rồi, lại đi mở cầu dao trong phòng.
Lâm Nhĩ Tích tròn mắt: "Chuyện này..."
Vũ Hạo hơi khó xử: "Xin lỗi Tiểu Tích, là tôi cố ý tắt cầu dao"
Sau đó, hai người nhìn nhau rất lâu. Tối đó có người lại bị đá qua sofa ngủ.