Vợ Tôi Mỗi Ngày Đều Giả Nghèo

chương 21: 21: ba mươi tệ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lê Nguyệt Uẩn cứng đờ cả người, trừng lớn hai mắt, sau một lúc lâu mới rũ mắt nhìn người ở trước mắt.

Lông mi vẫn còn mang theo chút bọt nước ẩm ướt, độ ấm trên môi lại dần dần tăng lên, mang theo một chút hương rượu.

Nụ hôn này vẫn chưa đi sâu, cánh môi dán vào nhau, bộ não của hai người đồng loại trống rỗng.

Đằng sau có người đi ngang qua, Lê Nguyệt Uẩn hơn nửa ngày mới kéo thần trí trở về, lui mình về phía sau một chút, ánh mắt minh mẫn: "Linh Linh, em có biết em đang làm gì không?"

Vu Tư Linh rung đùi đắc ý: "Hừ! Đừng nói chuyện! Cẩn thận em lấp chị lại!"

Lê Nguyệt Uẩn: ".."

Vu Tư Linh thong thả mà chớp chớp mắt, thân thể vô lực mà ngã về phía sau, trực tiếp ngủ ở trên hành lang.

"Vu Tư Linh đâu rồi?" Đào Thư Cần phát hiện thọ tinh (người được mừng sinh nhật) không ở đây, ở trong phòng tìm một vòng cũng không thấy người, vừa mở cửa phòng ra, liền thấy ở cuối hành lang, thấy một cô gái ôm theo một người khác đi vào thang máy.

Cô lại nhìn về phía ngược lại mà kiểm tra: "Kỳ lạ, lại chạy đi đâu rồi?"

Lê Nguyệt Uẩn ôm người vào bãi đỗ xe, sau khi mở cửa xe đỡ người nọ ngồi vào ghế xong.

Mới buông nàng ra, kết quả đối phương thuận tay thuận chân mà quấn lấy người của cô, làm cho cô cũng bị cuốn vào bên trong xe.

Lê Nguyệt Uẩn kêu lên một tiếng, vội vàng chống tay từ hai bên người của nàng lên, vỗ vỗ mặt của nàng: "Linh Linh? Em ở đâu?"

Vu Tư Linh lầm bầm vài tiếng, cũng chưa nói được câu nói chính xác.

Lê Nguyệt Uẩn lái xe tìm đến khách sạn, đột nhiên ở phía sau vang lên một thanh âm mang theo mùi vị: "Oẹ"

Đáy lòng Lê Nguyệt Uẩn kéo mây mịt mù, chạy nhanh tìm một chỗ rửa xe gần nhất, sau khi đem chiếc xe còn để lại đồ dơ giao cho tiệm xe xong, bên cạnh liền có một khách sạn mini.

Gian nan đỡ người lên giường một lúc lâu sau, mới vừa đi đến mép giường, Vu Tư Linh mơ mơ màng thấy giường liền lăn lóc một cái, duỗi cái eo lười lăn lộn thêm vài cái, đầu ngoảnh qua một bên mà ngủ ngay.

Lê Nguyệt Uẩn không yên tâm để một con ma men như nàng ở một mình ở chỗ này, lại hỏi không ra địa chỉ nhà, đành phải thuê phòng hai giường nằm.

Cô đi xuống lầu mua thuốc giải rượu và nước, nhận được cuộc gọi Tư Vũ Đồng, nói: "Tôi vừa gặp được một người bạn, không cần phải đợi tôi, các em ăn xong thì trở về nhà sớm một chút."

"Được ạ, ngày mai gặp.

À đúng rồi, em mới mua xe mới, ngày mai em tới đó đón chị nhé?" Tư Vũ Đồng hưng phấn mà nói.

Lê Nguyệt Uẩn ngẩng đầu nhìn thấy khách sạn: "Không cần, tự tôi đến công ty."

Tư Vũ Đồng: "Vậy được ạ, bái bai ~"

Lê Nguyệt Uẩn xác đồ đi lên trên lầu, sau khi mở cửa phòng ra, thì thấy Vu Tư Linh đang bò trên mặt đất.

Lê Nguyệt Uẩn vội vàng buông đồ ở trong tay xuống, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, kinh ngạc hỏi: "Em đang làm gì thế?"

"Bò a, bò bò bò, em biết bò nhất luôn." Vu Tư Linh quỳ rạp trên mặt đất rồi chậm chững bò về phía trước.

"Đừng bò nữa, quần áo xinh đẹp sắp bị chà đến rách rồi." Lê Nguyệt Uẩn dắt tay nàng, "Xem này, tay đều dơ hết rồi."

Vu Tư Linh nhìn tay của bản thân, oa một tiếng rồi khóc luôn.

Lê Nguyệt Uẩn không nhịn được, cười thành tiếng: "Hóa ra em uống say thì sẽ biến thành nhóc ba tuổi a."

Vu Tư Linh cúi đầu, dùng đầu dụi dụi vào ngực của cô, cô nhất thời ngồi không vững, mông ngã xuống đất, Vu Tư Linh nhân cơ hội liền ngồi lên bụng của cô, đắc ý nói: "Chị tên là gì?"

"Lê Nguyệt Uẩn."

"Cái tên rất quen, chúng ta làm bạn bè đi."

Lê Nguyệt Uẩn buồn cười nói: "Được a, nhưng mà chị chỉ kết bạn với bạn nhỏ nào ở sạch thôi."

"Chẳng lẽ, em không sạch sao!" Vu Tư Linh quát.

"Không sạch." Lê Nguyệt Uẩn nâng người kéo nàng đứng dậy, ôm nàng đi đến bên giường: "Nằm ngoan nhé."

Nói xong cô liền đi vào toilet, cầm lấy khăn lông đã ngâm vào nước ấm, vắt khô, lau tay của Vu Tư Linh.

Vu Tư Linh lại bắt đầu lầm bầm lầu bầu: "Tên của chị gống như một người bạn mới của em vậy, em lén nói cho chị nghe nè, em hình như thích chị ấy rồi."

Lê Nguyệt Uẩn không tiếng động mà cười một cái: "Cô ấy có nghèo lắm không?"

"Em không biết, chắc là rất nghèo, còn nghèo hơn em nữa." Vu Tư Linh ngáp một cái, chậm rãi nhắm mắt lại, nói nhỏ: "Cho dù nghèo thì sao chứ, em chỉ thích chị ấy nghèo thôi."

"Em thích cô ấy nghèo sao?" Lê Nguyệt Uẩn tò mò mà nhìn nàng, lại không nghe thấy câu trả lời của nàng.

Lê Nguyệt Uẩn tắm rửa xong liền lên giường nằm, thấy nàng lại đem chăn đá văng ra, mà điều hòa thì thổi vào đối điện nàng.

Cô xốc chăn bước xuống giường, bế người ta lên, chuẩn bị đổi giường, ai ngờ mới vừa buông xuống, Vu Tư Linh liền ôm tay cô không chịu buông ra, còn dùng mặt cọ cọ vào mu bàn tay của cô: "Đừng đi mà."

Lê Nguyệt Uẩn sững sờ tại chỗ, nhìn nàng cọ xát thân mật như vậy, một lát sau, Vu Tư Linh hôn lên mu bàn tay của cô.

Lê Nguyệt Uẩn: "!!!"

Vu Tư Linh hôn chụt chụt chụt, giống như gà con mổ thóc, phát ra tiếng hừ nhẹ thỏa mãn.

Con tim một vị xử nữ già cả của Lê Nguyệt Uẩn bỗng nhiên đập loạn nhịp.

Đây quả thật là một chuyện hiếm thấy, từ nhỏ đến lớn, cô không phải trầm mê vào việc học tập thì chính là chuyên tâm vào công việc, đợi tới khi sau ba mươi năm bận rộn, trở thành người phụ nữ có sự nghiệp thành công, mới bừng tỉnh phát hiện bên cạnh không có người bầu bạn.

Nhưng loại chuyện này không thể cưỡng cầu được, cô cũng không nói rằng phải tìm kiếm một người bạn đời, cự tuyệt tất cả những cuộc gặp mặt mà người nhà an bài.

Đối với nửa kia, cô thật không có yêu cầu gia thế gì cả, dù sao bản thân đã tự chủ về kinh tế, không gian lựa chọn liền rộng hơn rất nhiều.

Chỉ cần tính cách của đối phương tốt, tính tình tốt, có thể thấu hiểu được công việc của cô là được rồi.

Bởi vì nguyên nhân công việc mà thường xuyên tăng ca, trong công ty đã có vài cặp vợ chồng, vài cặp đang yêu đương cãi lộn đến mức suýt nữa chia tay hoặc ly hôn.

Thấy được nhiều, kỳ vọng cô đối với tình yêu mang lại từ nghề nghiệp này thật sự giảm đi rất nhiều.

Chỉ là không ngờ tới, hiện tại lại xuất hiện cô bạn nhỏ này, lạc quan phóng khoáng thì không nói đi, thế nhưng nàng lại thích một người nghèo?

Dù cho là cô tỏ rõ bản thân chỉ là một công nhân khuân gạch, đối phương cũng không muốn dùng nhiều hơn một phân tiền của cô, không hề có tâm khinh thường, mang một trái tim chân thành tới kết bạn.

Huống chi cô bạn nhỏ lại còn xinh đẹp như vậy, cũng giống như bức tranh mà mình hôm nay được nhìn thấy, chỉ trong tranh mới có.

Nói không động tâm, mới là rất lạ!

Cô lại không phải thánh nhân gì cả.

"Em nếu cứ tiếp tục hôn nữa." Lê Nguyệt Uẩn cúi đầu nhìn cái người đã mổ không ngừng vào bàn tay cô, nhỏ giọng cảnh báo nói: "Hậu quả tự em chịu."

Lời còn chưa dứt, Vu Tư Linh đột nhiên cắn xuống một cái: "Um, ăn được cái đùi gà rồi."

"Ui ——" Lê Nguyệt Uẩn lập tức rút tay về, nhìn dấu răng trên mu bàn tay, khóc không ra nước mắt, duỗi tay đẩy cái trán của nàng ra, "Nhanh ngủ đi, nhóc con không có lương tâm."

------------------

Sáng sớm hôm sau, mặt trời chậm rãi mọc lên, ánh nắng ban mai dịu dàng mà dừng ở khắp thế gian, ngoài cửa sổ là khoảng thời gian vô cùng sáng sủa.

Đôi tay của Vu Tư Linh từ trong chăn duỗi ra, lười biếng mà duỗi người, rồi sau đó mơ mơ màng màng mà mò vào toilet.

Không sai, sau khi say rượu Vu Tư Linh bị nước tiểu làm cho thức giấc.

Sau khi đi WC xong, nàng mơ màng mà nằm xuống mép giường, lại nằm tê liệt một chỗ, mời vừa xoay người duỗi tay qua, đột nhiên liền sờ trúng một thứ gì đó đặc biệt mềm mại.

Nàng đột nhiên mở to mắt, lại bóp bóp.

Í, xúc cảm này ——

Nàng lập tức rút tay về, bóp bóp bé thỏ của mình.

Fu.

Nàng thật cẩn thận mà ngẩng đầu lên, thình lình chính là gương mặt đang ngủ củ Lê Nguyệt Uẩn.

Bị dọa sợ tới mức nàng thụt lùi về sau, lại vô ý ngã từ trên giường xuống, mông nở thành hoa.

"A! Đau quá!"

Nàng xoa xoa mông, nghe thấy rõ rộng tĩnh ở trên giường, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Lê Nguyệt Uẩn chậm rãi mở bừng mắt ra, đưa lưng về phía ngoài của sổ, da trắng như tuyết, không có một chút tỳ vết, mặt mày dịu dàng mà nhìn nàng, bộ dạng lười biếng mà che miệng lại ngáp một cái: "Em làm sao lại ngủ dưới đất thế này?"

Vu Tư Linh lại xấu hổ, chẳng lẽ nói là em lỡ sờ soạng ngực của chị nên mới ngủ dưới đất thế này sao?

Lúc này, ở mép giường duỗi xuống một bàn tay mềm mại, Lê Nguyệt Uẩn cười nói: "Đứng lên đi, nền gạch lạnh lắm."

Vu Tư Linh nắm lấy tay cô, thuận thế bò lên trên giường, nằm xuống bên cạnh cô, lây ngáp cho nhau: "Tại sao chúng ta lại ở chỗ này?"

Lê Nguyệt Uẩn nhịn không được lại ngáp một cái: "Em quên rồi sao? Hôm qua là sinh nhật của em, em uống rượu say.

À, em còn hôn chị nữa."

Vu Tư Linh cả kinh, quay đầu lại nhìn cô, hai mắt kinh hoảng tột đột, lại nghĩ tới tình cảnh vừa nãy kia, lấy nắm lấy cái chăn mà chui vào: "Đó là do em uống say mà."

Chăn đột nhiên bị xốc lên, Lê Nguyệt Uẩn nghiêng người, cánh tay chống đầu, rất có hứng thú mà nhìn nàng: "Uống say thì có thể ăn đậu hủ của chị sao?"

"Xin, xin lỗi." Vu Tư Linh ủy khuất chớp chớp mắt chu chu môi lên, lập tức bò dậy quỳ ở trên giường, dập đầu một cái với cô, "Xin lỗi, em không phải cố ý đâu, chị tha thứ cho em lần này đi mà."

"Lần này?" Khóe miệng Lê Nguyệt Uẩn gợi lên độ cong mang ý vị không rõ: "Vậy lần sau chị nên xử lý thế nào nhỉ."

Vu Tư Linh không chút nghĩ ngợi mà nói: "Lần sau chị chỉ cần đánh chết em đi!"

Lê Nguyệt Uẩn giơ ngón tay cái lên: "Ồ, đủ tàn nhẫn, nhưng chị không muốn đánh em."

"Vậy chị muốn thế nào?" Vu Tư Linh hỏi.

Lông mi mỏng manh của Lê Nguyệt Uẩn hơi rũ xuống, ánh mắt dừng ở trên mặt của cô, cánh môi đỏ khẽ mở: "Trên đời này không có ai ăn đậu hủ mà không cần trả tiền đâu."

"Nhưng mà có combo cơm trưa giảm phân nửa giá mà." Vu Tư Linh bò đến trước mặt cô, "A Lê tốt của em, chị tha thứ cho em lần này đi mà, em thật sự không cố ý." Được rồi, kỳ thật là cố ý.

Ký ức tối hôm qua ùa về, lúc ấy nàng chính là dưới tình thế cấp bách mà cố ý hôn Lê Nguyệt Uẩn!

Tư vị gì đó đều đã quên mất, chỉ nhớ rõ rất mềm rất mềm thôi, ôi, muốn xuất hồn xuyên qua nhập lên trên người Vu Tư Linh vào tối hôm qua quá đi.

Đợi đã, hình như có chỗ nào đó không thích hợp, bản thân làm sao giống như trở thành một kẻháo sắc hám gái thế này?

Nàng thoáng nhìn qua người thức dậy trong ánh nắng ban mai, thầm nghĩ: "Nhất định là bởi vì Lê Nguyệt Uẩn quá đẹp, không liên quan gì nàng cả.

Bản chất của con người là háo sắc.

Lê Nguyệt Uẩn nhìn thời gian, cũng không chọc nàng vui vẻ nữa, ngồi dậy rồi đứng dậy, tay tùy ý buộc tóc thành đuôi ngựa: "Chị phải đi làm, mười hai giờ mới trả phòng, em có thể ở lại nghỉ ngơi tiếp cũng được."

"Không cần đâu, em cũng phải đến trường học." Vu Tư Linh cũng rời khỏi giường.

Hai người lúc đang đánh răng, Lê Nguyệt Uẩn mới đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, ngày hôm qua sau em lại đến câu lạc bộ kia vậy?"

Tới rồi! Rốt cuộc cũng đã hỏi tới rồi!

Vu Tư Linh đầu tiên là sửng sốt một chút, rồi sau đó buồn bã mà rũ mắt xuống, lông mi yếu ớt mà run run, há miệng thở dốc, rồi thở dài rồi ngậm miệng lại, một dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi.

Qu ả nhiên, Lê Nguyệt Uẩn nghĩ đã chọc trúng vào tâm sự của nàng, miệng đang ngậm bọt kem đánh răng: "Không sao, chị chỉ hỏi một chút thôi, em không nói cũng không sao."

Vu Tư Linh lắc đầu, quay đầu lại nhìn cô, giống như tráng sĩ cắt cổ tay tự sát, lấy ra dũng khí lớn lao, nói :"Em ở đó làm bán thời gian."

Lê Nguyệt Uẩn: "..."

Làm bán thời gian mà phải cần dũng khí lớn lao như vậy để có thể nói ra sao?

Hay là nói đang làm công việc nào đó không tốt lắm?

Lê Nguyệt Uẩn bị ý nghĩ của bản thân làm cho hoảng sợ, nơm nớp lo sợ hỏi :"Làm bán thời gian nghề gì?"

Vu Tư Linh mở to đôi mắt vô tội nói.

Lê Nguyệt Uẩn càng thấy thì tâm hoảng ý loạn: "Emcó thể nói cho chị biết, nếu không thích nghề đó, thì không cần làm, thiếu tiền thì nói với chị."

Lê Nguyệt Uẩn không hiểu sao lại có loại cảm giác quen thuộc như con nhà giàu muốn chuộc thân cho người khác, may mà cô không có cơ hội này.

Vu Tư Linh nói :"Em rất thích, chỉ là bưng trà đổ nước thôi."

"Bưng trà đổ nước? " Lê Nguyệt Uẩn cứ mãi xác nhận lại, "Thật sự chỉ là bưng trà đổ nước?"

"Đương nhiên, bằng không còn có thể làm gì chứ? Uống trà nghịch thủy sao?" Vu Tư Linh hỏi ngược lại.

Lê Nguyệt Uẩn thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Vậy thì tốt."

Vu Tư Linh lúc này mới nhận ra điều đó không đúng, trừng lớn hai mắt: "Chị có phải cho rằng! Em!"

Lê Nguyệt Uẩn ngẩng đầu nhìn trời, huýt sáo một cái mặc dù huýt không ra.

"Hừ, em là người đứng đắn đó nha ." Vu Tư Linh tiếp tục đánh răng, sau khi súc miệng xong, mưới tiếp tục nói: "Em bởi vì sợ chị xem thường em làm công việc bán thời gian ở loại chỗ đó thôi.

"

"Làm sao thế được." Lê Nguyệt Uẩn trịnh trọng mà vỗ bả vai của nàng: "Chỉ cần là công việc đứng đắn, thì không có gì mất mặt, nhân dân lao động là vinh quang nhất."

"Chị nói rất đúng." Vu Tư Linh đồng dạng mà trịnh trọng vỗ lên bả vai của cô: "Chị cũng như vậy, vinh quang khuân gạch, chị là người mạnh nhất!"

Lê Nguyệt Uẩn: "Cảm ơn."

"Đừng khách sáo."

Hai vị nhân dân lao động kích động bắt tay nhau, thành công lập thành cách mạng hữu nghị.

"Em còn chưa hỏi chị nữa, chị làm sao lại xuất hiện ở câu lạc bộ kia?" Vu Tư Linh hỏi vị chiến hữu cách mạng.

Lê Nguyệt Uẩn ngẩn người ra, còn chưa ý thức được vấn đề này, nhưng phản ứng của cô nhanh nhẹn, rất nhanh liền đưa ra câu trả lời: "Đi xin kết toán, nhà thầu khất nợ tiền lương, chị liền tới chỗ đó tìm người."

"Vậy chị xin được chưa?" Vu Tư Linh lo lắng hỏi.

Lê Nguyệt Uẩn: "Đương nhiên.

Thúc giục người khác, chị là dân chuyên nghiệp đấy."

Hai người trở về phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trả phòng, Vu Tư Linh lấy đồ đạc xong liền liền xông ra ngoài.

Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên hiểu gì đó, vội vàng đuổi theo, kết quả thang máy đã khép lại trước rồi.

Cô vội vàng đợi tới thang máy tiếp theo, lúc đi ra tới đại sảnh, thấy Vu Tư Linh buồn bã mà đứng ở chỗ đó, trong lòng thả lỏng, lúc này mới nhớ tới, tiền phòng đã sớm thanh toán vào tối hôm qua rồi.

Vu Tư Linh xoay người lại: "Alipay."

Lê Nguyệt Uẩn đi đi qua, lấy tiền đặt cọc xong, liền câu lấy cổ nàng đi nhanh ra bên ngoài: "Bỏ đi, tối hôm qua tới lấy một khoản tiền không nhỏ, tiền phòng cả đêm vẫn không thành vấn đề, đừng cùng chị gái của em tranh, nghe lời."

Vu Tư Linh không đành lòng để cô dùng nhiều hơn một phân tiền, liền nói: "Vậy cơm tối một tuần sau phải để em bao."

Lê Nguyệt Uẩn đang muốn cự tuyệt, tầm mắt dừng ở trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, lời nói trong miệng liền nuốt trở vào, gật gật đầu: "Được a."

"OK." Vu Tư Linh đi đến trạm xe bus ở đối diện, vẫy tay về phía cô, "Bái bai.

Buổi tối gặp."

"Ừ, tối gặp."

Lê Nguyệt Uẩn nhìn thấy nàng đi lên xe, theo xe mà rời đi, mới lết thân đi đến tiệm rửa xe, lái xe về công ty.

Vu Tư Linh về Vu gia trước để thay quần áo.

Vu Thiên Túng ngửi thấy trên người nàng có mùi rượu, lập tức nắm lấy cổ áo sau của nàng kéo ngược trở về: "Con quay lại cho ba, thành thật mà giải thích, tối hôm qua tại sao cả đêm không về nhà ngủ?"

Vu Tư Linh trả lời: "Con không phải là nhắn lại với ba rồi sao? Con cùng Thư Cần các cậu ấy đi mừng sinh nhật mà."

Vu Thiên Túng trừng mắt: "Thư Cần cũng về nhà rồi, tại sao con không về? Nó còn tưởng rằng chạy lạc rồi, hơn nửa đêm còn tìm con ở khắp nơi kìa."

"À đúng rồi, con phải gọi điện thoại cho Đào Tử trước đã." Vu Tư Linh gấp gáp lấy điện thoại ra gọi cho Đào Thư Cần báo bình an một chút, đối phương vừa tiếp điện thoại thì hét lớn một tràng: "Cái tên khốn nạn nhà cậu, lão nương vất vả lắm mới ngủ được, lại bị cậu làm thức giấc rồi này!"

Vu Tư Linh ngắt điện thoại, cười cười với Vu Thiên Túng: "Ngày hôm qua uống nhiều rượu quá, sau đó gặp một người bạn, chị ấy đưa con vào khách sạn."

"Rượu, khách sạn?!" Vu Thiên Túng thần sắc hoảng hốt, xoay người nàng mấy vòng, "Các con đi khách sạn làm gì?"

"Còn có thể làm gì chứ, đương nhiên là ngủ a." Vu Tư Linh hợp tình hợp lý nói.

"Ngủ?" Vu Tư Linh ôm ngực, tuy rằng rất muốn để nàng mau chóng yêu đương, nhưng nghĩ đến con gái bảo bối của mình có thể bị một tên đầu heo nào đó ức hiếp, hăn liền hận không thể chém chết tên đầu heo kia: "Con không bị chiếm tiện nghi chứ?"

Vu Tư Linh lắc đầu mãnh liệt: "Con không có." Bị chiếm tiện nghi chính là người khác.

Vu Thiên Túng lại hỏi tiếp: "Vậy người bạn kia của con là nam hay nữ?"

"Nữ." Vu Tư Linh cảm thấy cần thiết nên bổ sung thêm một câu: "Một người con gái rất tuyệt."

"À." Là nữ thì ông yên tâm rồi, Vu Thiên Túng vuốt vuốt ngực, "Về sau không được vô duyên vô cớ không về nhà ngủ, nghe rõ chưa?"

"Nghe rõ ạ con đi tắm trước cái đã." Vu Tư Linh đi tới cầu thang, đột nhiên dừng chân lại một chút, ghé vào lan can cầu thang hô một tiếng: "Con muốn mua quần áo mới, Đào Tử vẫn còn đang ngủ, ba cùng con đi nha."

"Sao lại muốn mua quần áo nữa, quần áo để trong phòng cũng không đủ cho con dùng sao?" Vu Thiên Túng hỏi.

"Tình huống khác nhau, gặp người khác nhau, đương nhiên cũng phải ăn diện khác nhau rồi." Vu Tư Linh cười chạy lên lầu, trong miệng ngâm nga.

"Đứa nhỏ này, lại gặp được chuyện tốt gì mà vui vẻ như vậy." Vu Thiên Túng nói thầm, thuận tiện đến phòng bếp dặn dò một tiếng: "Lão Trương, giữa trưa không cần làm cơm, tôi vào Linh Linh đi ăn ở bên ngoài."

Chú Trương đang chuẩn bị canh xương hầm, dao phay đột nhiên đâm xuống cái thớt, vững vàng mà cắm xuống, Vu Thiên Túng nhìn thấy mí mắt liền nhảy dựng lên.

Chú Trương châm một điếu thuốc: "Nói không ăn là không ăn, một hai phải lựa vào lúc này mà hủy bỏ phải không? Đồ ăn bên ngoài có ngon bằng tôi làm không hả?"

"....Cho ông làm, cho ông làm đó được chưa hả!" Vu Thiên Túng thỏa hiệp nói: "Nghe nói có nhà hàng Michelin mới khai trương, ông có muốn đi nếm thử không."

"Ồ."

Sau khi Vu Tư Linh tắm rửa thay quần áo xong, liền mang theo Vu Thiên Túng và chú Trương đi mua quần áo.

Chú Trương mở bản đồ hướng dẫn ra, hỏi: "Đi trung tâm thương mại nào?"

Vu Tư Linh: "Chợ đồ cũ giá sỉ."

Chú Trương: "?"

Vu Thiên Túng: "???"

Nửa giờ sau, chú Trương cùng Vu Thiên Túng hai mặt nhìn nhau, đồng loạt nhìn về phía Vu Tư Linh đang xông máu về phía trước.

Vu Tư Linh: "Ông chủ, áo khoác này bao nhiêu tiền?"

Ông chủ: "Ba mươi tệ một cái."

Vu Tư Linh làm nũng bán manh: "Ông chủ, ông thật đẹp trai, rẻ chút đi mà!"

Ông chủ: o(▽)q

Ông chủ: "Cô nói rẻ bao nhiêu?"

Vu Tư Linh: "Một trăm tệ ba cái đi."

Ông chủ: "Ôi chao được nha được nha, bán rẻ cho cô."

Vu Tư Linh vui vẻ hưng phấn mà đi chọn tiếp.

Chú Trương: "Lih Linh không theo ông học kinh doanh là đúng."

Vu Thiên Túng che mặt: "Nó thật sự là kế thừa hoàn mỹ nét đẹp của mẹ nó và cả chỉ số thông minh nữa."

Vu Tư Linh lại chạy đến một tiệm giày khác: "Ông chủ, giày này bao nhiêu một đôi vậy?"

Ông chủ: "Ba mươi tệ, miễn trả giá."

Vu Tư Linh bắt đầu chọn chọn lựa lựa.

Hai ông đàn ông lớn tuổi nhìn nàng ăn mặc một thân trang phục chợ trời, ở chỗ đây lựa đồ lựa đạc, vẫn cứ cảm thấy chuyện này thật đáng nghi ngờ.

"Con bé đây là làm sao vậy?" Chú Trương hỏi.

"Tôi làm sao biết a." Vu Thiên Túng thương tâm nói, "Có thể do công việc của tôi bận quá hay không, mà xem nhẹ sự trưởng thành của nó?"

"Ông dẹp đi, ông sắp dính lên trên người con gái ông rồi đấy." Chú Trương nói, ánh mắt sáng ngời, "Tôi hình như biết là chuyện gì rồi."

Vu Thiên Túng lập tức chất vấn: "Chuyện gì?"

"Linh Linh con bé, bị xuyên thư." Chú Trương phân tích nói, "Xuyên thư là loại chủ đề vô cùng thịnh hành ở lúc này, giống như người có tên giống nhau nhưng tính cách hoàn cảnh sống lại hoàn toàn khác nhau.

Nói cách khác, có một người cũng tên Vu Tư Linh, đột nhiên xuyên vào người Linh Linh nhà chúng ta, lại làm những chuyện hoàn toàn khác với hành xử của Linh Linh nhà chúng ta!"

"..." Vu Thiên Túng trợn trắng mắt, "Lão tử tin ông mới trúng tà đấy, ông đi đâu nghe mấy cái chuyện lung ta lung tung như vậy hả?"

"Má Vương nói chứ ai, bà ấy gần đây nghiện một trang wed xanh lá nào đó mà không có cách nào thoát ra được." Chú Trương trả lời: "Ông đừng tưởng rằng trường hợp này không có khả năng xảy ra, tất cả các vai phụ trong xuyên thư cũng đều cho rằng trường hợp này không có khả năng xuất hiện, cho nên liền trơ mắt nhìn vai chính đi trên con đường phản công."

Biểu tình của Vu Thiên Túng hơi cứng đờ: "Linh Linh nhà chúng ta làm sao bây giờ?"

Chú Trương làm động tác cắt cổ: "Ai mà biết."

Con tim của Vu Thiên Túng đều ngừng đập vài giây, chợt đấm ông ta mấy quyền: "Nói tầm bậy, Linh Linh còn đang yên đang lành kìa!"

"Ba? Bọn ba sao lại đánh nhau nữa rồi?" Vu Tư Linh quay đầu lại hỏi.

Vu Thiên Túng lập tức ôm lấy cánh tay chú Trương ra dáng vẻ anh em tốt: "Làm gì mà đánh nhau chứ, chúng ta đang thảo luận thôi mà."

"Vậy thì được." Vu Tư Linh cảm giác sâu sắc mỗi ngày bản thân đều mang hai lão ngoan đồng này thật sự rất mệt tim, giơ lên một đôi giày với ông chủ nói: "Ông chủ, đôi giày này có cái nào cũ hơn một chút không? Tôi muốn cũ một chút, tốt nhất là còn có thể vừa xấu vừa cũ thì càng tốt."

Chú Trương nhỏ giọng nói: "Ông xem, Linh Linh nhà chúng ta sao lại mua mấy đôi giày xấu xí chứ? Sẽ đến chợ giá sỉ để mua mấy bộ quần áo mới để trưng bày trong tủ quần áo đẹp của nó sao?"

Vu Thiên Túng ngây dại ra, gian nan nói: "Vậy giống như xuyên thư thì kế tiếp sẽ làm cái gì?"

"Ngược tra." Chú Trương trầm giọng mà phân tích: "Kế tiếp bước đầu tiên chính là vả mặt để trả thù những người ở bên cạnh, ví dụ như cái lão già độc thân chết tiệt nhà ông, và tôi, tổng quản nắm quyền hành to lớn."

Vu Tư Linh thanh toán xong, quay người lại liền thấy Vu Thiên Túng và chú Trương ôm nhau, run bần bật mà nhìn mình.

"?"

Hai người đồng thời lắc đầu, hai gương mặt già cả đụng vào nhau, ghét bỏ mà đẩy đối phương ra.

Vu Tư Linh thấy hành vi này của hai người già này đã thấy nhiều nên không trách, nàng cầm mấy cái túi nilon trong tay nhét vào trong tay bọn họ, ngâm nga tiếp tục đi về phía trước.

"Thấy rồi chứ, ả ta hiện tại chính là đang ra lệnh chó chúng ta cầm đồ đạc, làm nô lệ củaả ta." Chú Trương thấp giọng nói, "Nếu chúng ta làm không tốt, ả ta liền mở bàn tay vàng ra, ngược đãi chúng ta đều không còn sức để phản kháng, làm ông táng gia bại sản!"

Vu Thiên Túng: "Hu hu."

Vu Tư Linh đi dạo từ đầu đường đến cuối đường, tính toán quần áo cũng đã mua gần đủ rồi, lúc này mới dừng tay lại.

Nếu mỗi ngày tiếp theo đều phải mời Lê Nguyệt Uẩn ăn cơm, vậy khẳng định không thể mặc quần áo của nàng được, cho nên quần áo giá vừa rẻ vừa giản dị mới thích hợp với kế hoạch ngụy trang của nàng được!

"Kết thúc công việc!" Vu Tư Linh vỗ vỗ tay, "Đi ăn cơm."

Ba người sau khi ngồi vào xe, Vu Thiên Túng cả gan hỏi: "Linh Linh, con mua mấy thứ này để làm gì thế?"

Vu Tư Linh: "Gặp bạn ạ."

"Bạn nào?" Vu Thiên Túng đối với vòng bạn bè của nàng có thể nói là rõ như lòng bàn tay, "Làm sao không nghe con nhắc qua vậy."

"Vừa mới quen thôi ạ." Vu Tư Linh nói sơ lược.

Có vấn đề! Vu Thiên Túng theo bản năng mà nhìn thoáng qua chú Trương, chú Trương ra hiệu tạm thời đừng hấp tấp.

Tới nhà hàng, sau khi gọi món xong, Vu Tư Linh đi toilet.

Hai ông già tiếp tục tham khỏa một chuyện lớn như xuyên thư này, lão Trương dạy bảo nói: "Ông vừa mới chạm đến mấu chốt manh mối của cốt truyện đấy."

Vu Thiên Túng: "Là sao?"

"Kẻ giả mạo sao khi xuyên thư, nhất định sẽ gặp được một vai chính khác, danh tính của vai chính này rất có thể là người ở bên cạnh mà không ai ngờ tới, một nhân vật rất khó đối phó, trợ giúp ả ta vạch mặt báo thù, thuận tiện hoàn thiện tuyến tình yêu với nữ chủ."

"Ý của ông là, kẻ đó là phối ngẫu (vợ/chồng) của Linh Linh?!"

"Có thể nói là vậy."

"Tôi muốn gặp."

"Chờ lúc ông táng gia bại sản rồi, kẻ đó sẽ cùng Linh Linh này cùng nhau xuất hiện, ông liền có thể gặp được rồi."

"..."

Vu Tư Linh trở lại bàn ăn, thấy dáng vẻ ngồi ngay ngắn đoan chính của hai người bọn họ, thần sắc nghiêm túc, ngạc nhiên nói: "Ba à, hai người làm sao vậy?"

"Đừng gọi tôi là ba." Vu Thiên Túng nói.

Vu Tư Linh: "?"

"Cô là ba của tôi." Vu Thiên Túng tất cung tất kính mà giơ ly rượu lên, "Cạn ly rượu này xong, về sau chúng ta, đường cô cô đi, đường tôi tôi đi."

Vu Tư Linh: "???"

Vu Tư Linh lấy điện thoại ra, Vu Thiên Túng đề phòng nói: "Cô muốn làm gì?"

Vu Tư Linh: "Hỏi bệnh viện tâm thần một chút xem có còn giường nằm hay không."

"Cô thật là tàn nhẫn mà! Thật sự phải đối xử như thế với tôi sao?" Vu Thiên Túng rơi lệ đầy mặt, "Tôi tự hỏi đối đãi với cô không tệ, lại càng không biết cô từ đâu tới đây, mà tình yêu tôi đối với Linh Linh, có trời đất chứng giám!"

Vu Tư Linh hoảng sợ, vội vàng cầm lấy khăn ăn giúp ông lau đi nước mắt: "Ba làm sao vậy, con giỡn với ba thôi mà, con cho dù muốn đưa chú Trương đi khoa tâm thần, cũng sẽ không đưa ba đi đâu, ba chính là ba ruột con mà."

Lão Trương: "Thật là tình ba con cảm động đất trời mà.

Mài dao.jpg

"Ba ruột?" Vu Thiên Túng nắm tay nàng, kích động nói, "Con vẫn là Linh Linh của ba sao?"

"Đương nhiên là con rồi." Vu Tư Linh kinh ngạc nói, "Chẳng lẽ ba ở bên ngoài còn có đứa con gái hoang nào khác hả?"

"Không có không có!" Vu Thiên Túng thật cẩn thận mà nhìn đôi mắt của nàng, "Mẹ của con tên gì?"

Vu Tư Linh không chút do dự: "Gia Cát Thúy Hoa."

Vu Thiên Túng tinh thần chấn động, lòng tràn đầy hy vọng hỏi: "Vậy nhũ danh của ba thì sao?"

Vu Tư Linh đáp: "Cẩu Đản, bởi vì thế hệ trước nói tên xấu dễ nuôi."

"Con quả nhiên là con gái ngoan của ba mà." Vu Thiên Túng ôm trán nàng hôn một cái, lau nước mắt ở khóe mắt, "Làm ba sợ muốn chết, thiếu chút nữa cho rằng con bị người khác bám vào."

Vu Tư Linh kinh ngạc cằm muốn rớt xuống mâm: "Người khác bám vào? Ba làm sao lại có ý tưởng kỳ quái như vậy thế?"

"Còn không phải là lão Trương nói sao! Nói con bị xuyên thư!"

Vu Tư Linh: "Phốc!"

"Vậy mà ông cũng tin ha ha ha ha ha!" Lão Trương cất giọng cười to.

Vu Thiên Túng thế mới biết là bản thân bị chọc, cầm lấy cái nĩu sử dụng tuyệt chiêu ám sát đâm qua.

Lão Trương dùng một cái muỗng đón lấy, chậm rãi cười nói: "Đừng ồn nữa, Cẩu Đản."

"Tôi làm thịt ông!"

Vu Tư Linh cười yue().

Sau khi cơm nước xong, Vu Tư Linh cầm lấy túi lớn túi nhỏ trở về trường học.

Nàng đăng ký ở ký túc xá trong trương học để dành môt cái giường ngủ, ngẫu nhiên có buổi biểu diễn, thì sẽ ở lại trong trường.

Lần này đại đa số trang thiết bi đều kéo hết tới trường học, chính là vì thuận tiện để thay quần áo.

Vu Thiên Túng cùng lão Trương tiếp tục tiếp công việc giúp việc, đem đồ đạc tới trước dưới lầu ký túc xá nữ, Vu Tư Linh lên phía trên dọn dẹp.

Rốt cuộc chừa lại một cái bao cuối cùng, nàng vẫy tay từ biệt người ba già thân yêu cùng đại tổng quản, một phen khiêng bao nilon lên trên vai, lắc tới lắc lui mà leo lên lầu.

Nhưng mà, cố tình là có người ngáng đường.

Nàng cúi đầu, bước về bên trái hai bước, đối phương lại nhấc chân bước về phía bên cạnh.

Nàng bước về bên phải, đối phương lại đi theo bên phải.

Rõ ràng là muốn cản đường nàng.

"Trương Dao Phi, tránh ra coi." Vu Tư Linh ngẩng đầu.

Trương Dao Phi nghiêng đầu liếc nhìn cái bao của nàng xem xét một cái, thấy không ít quần áo: "Lại đi đâu mua mấy thứ tốt này thế này?"

"Không cần cậu lo."

"Cho nhìn chút đi." Trương Dao Phi tuy rằng không thích Vu Tư Linh, nhưng đối với gu thẩm mỹ của nàng vẫn không thể không phục.

Cô có thể nói cô ở lén lút đi mua quần áo cùng mẫu không?

Vu Tư Linh ném cái túi xuống đất: "Xem một lần một trăm tệ, đống này là đích thân tôi lật tung ở khắp nơi mới tìm được, giày cũng lục nát mới tìm được một đôi số lượng có hạn."

Tôi còn khôn hơn cô nhiều, đừng tưởng rằng nàng không biết Trương Dao Phi mua quần áo cùng mẫu với nàng.

Trường Dao Phi nhìn trái nhìn phải không có người, lấy nhanh điện thoại ra.

Giao dịch thành công.

"Để tôi." Vu Tư Linh đặt cái bao xuống bậc cầu thang mở cái bao ra, lấy ra một chiếc áo sơ mi hoa hòe.

Sắc mặt Trương Dao Phi bỗng chốc suy sụp: "Thứ rác rưởi gì thế này!"

"Cậu cũng thật là không biết nhìn hàng." Vu Tư Linh chép chép miệng, lắc lắc đầu, còn lật mặt logo, lại cmn nhìn thấy một logo hình làng mạc ở Tây Nam Trung Quốc, "Cái áo này, đây là món phục cổ do Chanel làm ra đấy, kiểu dáng là phong cách lưu hành ở thập niên tám mươi chín mươi đấy, đường viền hoa văn con bướm trên tay áo thể hiện khí chất của thiếu nữ, cổ chữ V gợi cảm lộ ra xương quai xanh, mỗi một chi tiết đều không thể bắt bẻ được.

Tôi mặc cho cậu xem, cậu nhìn xem thế nào?"

Trương Dao Phi sau khi thấy nàng mặc vào, thật đúng là có chút đẹp, có thể đây là mỹ cảm cao cấp chăng.

Cô lại thấy cái nhãn logo được in ấn nho nhỏ, tạm thời tin lời, hỏi: "Còn nữa không?"

"Cái quần jean này nữa, là phiên bản giới hạn của nhà thiết kế Khốc Khấp, chỉ có một cái, màu sắc kinh điển, mười phần co dãn, ôm gọn đôi chân hoàn mỹ và cái đánh rắm của cậu, thậm chí có thể chơi giạng chân tại chỗ, thật sự là cmn một chiếc quần tốt."

Vu Tư Linh lại liên tiếp triển lãm vài món quần áo xong, khiêng cái bao lên liền tính trở về phòng ngủ, lại bị Trương Dao Phi túm trở về.

"Cái áo sơ mi hoa với cái quần Jean, bán cho tôi."

"A, nhưng mà không dễ mua đâu." Vu Tư Linh khó xử nói.

"Tôi trả giá cao." Trương Dao Phi khẽ cắn môi, tăng thêm lợi thế, "Gấp ba!"

"Cậu có nhu cầu rất cấp bách sao?"

"Hẹn hò." Trương Dao Phi nói lời này, lại kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên, "Hotboy đấy."

"Vậy sao...vậy được rồi, vậy lần này tôi làm người tốt vậy." Vu Tư Linh móc ra áo và quần.

Giao dịch thành công.

Khiêng cái bao trở về phòng ngủ, đột nhiên cảm thấy việc làm ăn này quá có lời rồi, quần áo ba mươi tệ có thể kiếm được ba vạn tệ.

Lợi nhuận kếch xù, tuyệt đối là lợi nhuận kếch xù, chờ sau khi nhìn thấy Lê Nguyệt Uẩn, nhất định phải truyền thụ cách này cho chị ấy.

Sau khi lên lớp buổi chiều xong, nàng trở về phòng ngủ, thay đổi quần áo ngăn tay ở chợ giá sỉ, rất may là quần áo sau khi giặt ở máy giặt xong, rất nhanh thì khô rồi.

Sau khi ra khỏi phòng ngủ không lâu, thấy Trương Dao Phi đi từ bên kia đi ra tới, hai người đối mặt với nhau.

Vu Tư Linh thấy cô cũng thay bộ quần áo mới, bắt đầu nhắm mắt thưởng thức: "Ôi chao, cậu hôm nay thật là đẹp mà, khó trách có thể tóm được hotboy nha."

"Hừ." Trương Dao Phi cười khinh miệt, eo nhỏ uốn éo, tay áo đường viền con bướm nhẹ nhàng tung bay, giống như con bướm hoa bay ra khỏi hàng rào.

Vu Tư Linh vừa ra khỏi cổng trưởng, vừa gọi điện thoại Lê Nguyệt Uẩn: "A Lê, em mới tan học rồi, chị xuất phát chưa?"

"Chị đã giành chỗ ở Cơm chiên tình yêu rồi, em có thể lại đây ăn luôn." Lê Nguyệt Uẩn nói.

"Em lập tức đến ngay!" Vu Tư Linh cúp điện thoại liền chạy về phía trước, lại cảm thấy mệt, ở ven đường quét mã thuê một chiếc xe đạp, vặn vẹo mà lái đến khu cửa lớn Thành phố đại học.

Biết ngay mà, mỹ thực ở phố ăn vặt người đặc biệt nhiều.

Lê Nguyệt Uẩn ngồi ở bên bàn, tầm mắt nhìn chằm chằm vào người di chuyển ở trên đường, ngẫu nhiên cúi đầu liếc mắt kiểm tra thử cách ăn mặc của mình.

Sau khi tan làm, cô tranh thủ đi đến chợ giá sỉ mua mấy bộ quần áo mới, ba mươi tệ một bộ, nhiều đến đếm không xuể, cô chọn đại một cửa hàng miễn cưỡng xem được, lúc thanh toán, ông chủ còn nói giỡn: "Việc làm ăn hôm nay của tôi thật không tệ, tất cả khách khứa đề là mỹ nữ a."

Lê Nguyệt Uẩn cười cười, không có đáp lại.

Ông chủ lại mở máy hát của bản thân ra: "Nói với cô đừng chê cười, buổi sáng chỗ tôi có một vị đại mỹ nữ, mua quần áo một hai phải trả giá với tôi, tôi cũng nói ba mươi tệ một bộ rồi, cô ấy một hai kêu tôi phải rẻ một chút, một trăm tệ ba bộ."

Tưởng tượng đến chỗ này, Lê Nguyệt Uẩn lại buồn cười, thầm nghĩ hóa ra trên đời này lại còn người ngốc như vậy?

Lúc này, tiếng chuông keng keng ở nơi xa mà vang lên, cùng với giọng nói kinh hoảng tột độ của Vu Tư Linh vang lên: "Nhường đường một chút, làm phiền nhường đường một chút, người mới ra đường, đừng đụng đuôi xe mà."

Lê Nguyệt Uẩn đứng dậy đứng ở ven đường, liền thấy nhóm người đi đường sôi nổi mà nhường ra một con đường lớn, kết quả chính là Vu Tư Linh đạp xe, nhưng mà đạp theo kiểu hình con rắn lượn lờ.

Vu Tư Linh nhìn thấy cô, theo bản năng mà phất phất tay, "A Lê! —— A! Cứu mạng!"

Lê Nguyệt Uẩn chạy nhanh tiến đến đỡ lấy nàng, đỡ nàng từ trên xe xuống, "Em không biết đạp sao?"

"Không biết a, hôm nay cũng không biết làm sao lại đạp được xa được như vậy nữa, nhất định là bởi vì muốn gặp chị rồi, kích thích tiềm lực thần kinh vận động của em." Vu Tư Linh thở hổn hển nói.

Lê Nguyệt Uẩn lau mồ hôi ở trên trán của nàng, sau đó đậu xe lại, kéo nàng ngồi xuống: "Đã không biết đạp, thì không cần đạp, quá nguy hiểm rồi."

"Sợ chị đợi sốt ruột thôi." Vu Tư Linh nói xong rót một ly trà đặc, uống một hơi cạn sạch, nghĩ mà sợ nói: "Bất quá vừa mới qua đường lớn, nhém chút nữa đã bị xe tông đít rồi, làm em sợ muốn chết."

"Đừng đạp xe nữa." Lê Nguyệt Uẩn lo lắng nói, "Về sau chị mua chiếc xe."

"Hả?" Vu Tư Linh chớp chớp mắt, "Mua xe?"

Lê Nguyệt Uẩn sửa lời nói: "Mua chiếc xe đạp, chỉ chuyên chở em."

Vu Tư Linh chậm rãi mở trừng mắt lớn, ôm chặt cô: "Chị làm sao lại tốt như vậy chứ!"

"Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ."

Vu Tư Linh buông tay ra, chấp tay lạy lap cô: "Cảm ơn chị, Bồ Tát."

Cơm chiên rất nhiên liền lên bàn, Vu Tư Linh rõ ràng giữ trưa đã ăn không ít, nhưng món này lại kích thích sự ham ăn thêm một lần nữa, một bên vừa ăn vừa nói: "Đúng rồi, em mách chị nghe một cách kiếm tiền."

"Cái gì?" Lê Nguyệt Uẩn hỏi.

Vu Tư Linh vui sướng nói: "Em hôm nay đến chợ giá sỉ mua một số quần áo, sua đó bán sang tay cho một phú nhị đại, chị đoán xem em kiếm lời được bao nhiêu tiền?"

Lê Nguyệt Uẩn bị biểu cảm cổ quái tinh nghịch của nàng chọc cười, tâm tình bực bội của một ngày làm việc cũng biến mất không còn, cười nói: "Bao nhiêu?"

"Ba vạn!" Vu Tư Linh trợn to đôi mắt nai, kích động mà nhìn cô, "Có phải rất lợi hại hay không?"

"Quá lợi hại !" Lê Nguyệt Uẩn cảm thán từ tận đáy lòng,

"Cho nên chị yên tâm đi, muốn ăn cái gì thì gọi cái đó, tất cả món ăn đều có thể gọi hết." Vu Tư Linh vỗ ngực nói, "Em có tiền!"

"Ồ, hóa ra đây là cảm giác được bao nuôi sao?" Lê Nguyệt Uẩn tỏ vẻ vô cùng hưởng thụ.

Vu Tư Linh ngẩn ngườ, đột nhiên hỏi: "Chị thích phú bà sao?"

Lê Nguyệt Uẩn cầm bó đũa lên, thấy nét mặt tươi cười kiêu ngạo tự hào vừa nãy của nàng đã dần dần biến mất, thay vào đó là bộ dạng cẩn thân khẩn trương và sợ hãi.

Lê Nguyệt Uẩn lập tức lắc đầu: "Chị không thích phú bà, vô cùng không thích."

Vu Tư Linh trong lòng thầm rơi lệ, quả nhiên A Lê mà nàng quen biết là một người cao thượng.

Nàng miễn cưỡng vui cười nói: "Vậy phú nhị đại chị cũng không thích sao?"

"Đúng vậy, em không cảm thấy phú nhị đại rất ngốc sao?" Lê Nguyệt Uẩn tâm khẩu bất nhất nói, "Em nghĩ lại xem, tiền lời em kiếm được mối làm ăn này, chẳng phải chứng tỏ phú nhị đại kia không phải là rất ngốc sao?"

"Đúng rồi!" Vu Tư Linh vỗ bàn một cái, "Cậu ta có thể dễ dàng bị lừa như vậy, cậu ta nếu biết quần áo mà em mua chỉ tốn ba mươi tệ, nhất định là sắp bị chọc điên rồi."

"Ba mươi tệ?"

"Đúng vậy, bộ quần áo đó của em chỉ tốn ba mươi tệ thôi." Vu Tư Linh đắc ý nói.

Không biết nhớ tới gì đó, Lê Nguyệt Uẩn hỏi: "Em mua mấy bộ?"

"Ba bộ a." Vu Tư Linh vui vẻ nói, "Một trăm tệ ba bộ đấy, có phải rất có lời hay không?"

Lê Nguyệt Uẩn: "..."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio