Chương
Rất dễ để nhận ra hai bên, mỗi bên đều mặc quần áo của gia tộc, tổng cộng có mười mấy người, đánh túi bụi nhau trên đường.
Có điều, con hẻm trong phố này vốn dĩ không có ai, cộng thêm nghỉ lễ, cho nên trên đường chỉ còn lại mười mấy người đang đánh nhau, mấy hộ gia đình mở cửa sổ ra nhìn xem, coi như là đang xem náo nhiệt.
Ở một nơi thượng võ như thế này, mấy chuyện đánh nhau ngày nào cũng có, chỉ là có thể nhìn thấy con cháu ở hai gia tộc đánh nhau thì khá là ít.
“Cửu Đình Chi, lần trước đánh mày một trận, mày vẫn còn không phục, lần này tao sẽ đánh mày một trận nữa, xem ra năm nay mày chuẩn bị ăn tết trên giường đi.”
Vừa mới nói xong, tử đệ nhà họ Mục cầm trường kiếm trong tay hung hăng quét hai kiếm lên tay Cửu Đình Chi.
Cửu Đình Chi bị đánh liên tục lùi về phía sau, tử đệ nhà họ Cửu khác nhìn thấy tình huống không lạc quan.
Những tử đệ nhà họ Mục có tu vi cao hơn tử đệ nhà họ Cửu một cấp, Cửu Thiên nhíu mày, mặc dù trước kìa hắn và Cửu Đình Chi có khúc mắc với nhau, nhưng đến cùng những người này đều là tử đệ nhà họ Cửu.
Mắt thấy tử đệ nhà họ Cửu sắp bị đánh bại, dù sao tu vi cao hơn một cấp liền mang ý nghĩa năng lực, tốc độ và năng lực chiến đấu chênh lệch rõ rệt.
Cộng thêm nhà họ Mục là võ đạo thế gia, công pháp võ kỹ không phải là yếu, hai phe đối đầu với nhau, nếu thực lực ngang bằng thì chưa chắc tử đệ nhà họ Cửu có thể chiếm thế thượng phong, chứ đừng nói chi là chênh lệch một cấp.
Cửu Thiên bước nhanh về phía trước, bóng dáng như gió trực tiếp đánh một tên ranh muốn chém Cửu Đình Chi.
Mặc dù Cửu Thiên không dùng bao nhiêu sức lực, nhưng tên kia vẫn như bị tảng đá đụng trúng, bay xa mười trượng, ngã cái oạch xuống đất.
“Dừng tay cho tôi.”
Quát to một tiếng, ánh mắt Cửu Thiên nhìn mọi người.
Thoáng chốc, tất cả mọi người đều dừng lại.
“Cửu Thiên, là anh Cửu Thiên.”
Đám tử đệ nhà họ Cửu nhìn thấy Cửu Thiên thì như nhìn thấy cứu tinh, lập tức đứng sau lưng Cửu Thiên.
Tử đệ nhà họ Mục đứng đối diện, toàn bộ lui chân, nghiến răng nhìn Cửu Thiên, bọn họ ý thức được mình đánh không lại người kia.
Mà đúng lúc này, có một người chợt xuất hiện.
“Cửu Thiên phách lối quá nhỉ.”
Giọng nói này rõ ràng là ba của Mục Kiếm Đình, Mục Long.
Mục Kiếm Đình cũng đứng bên cạnh Mục Long, hóa ra là bọn họ đã đứng ở một bên quan sát từ lâu.
Mục Kiếm Đình vội vàng đi lại xem người bị Cửu Thiên đánh bay, mà Mục Long thì bước lên một bước: “Cửu Thiên, cậu dám đánh tử đệ nhà họ Mục chúng tôi bị thương.”
Cửu Thiên bình tĩnh nói: “Thì sao nào?”