Chương
Thấu một sự, hiểu vạn sự, Cửu Thiên chỉ cần dừng kiếm pháp căn bản của mình là đã hoàn toàn chặn được đòn đánh của đối phương, cách chiến đấu nhìn thấu đối thủ, cộng với kiếm pháp tấn công và phòng ngự đầy thong dong đó đã khiến Lâm Phong đã phun máu gần như ba lần.
Lâm Phong cắn răng, trường đao trong tay tung ra lia lịa, ánh đao lóe sáng khắp nơi. Nhưng vấn đề là không thể đả thương được Cửu Thiên dù chỉ một sợi lông.
Rõ ràng tu vi của Cửu Thiên mới tới Nội Canh cấp bốn thôi mà, tại sao lực phòng ngực của canh kình lại mạnh tới cỡ này?
Tại sao động tác của Cửu Thiên chậm chạp hệt như bà lão đang đánh quyền, nhưng lại có thể hóa giải toàn bộ công kích của hắn ta?
Lâm Phong không hiểu, cũng không nghĩ ra nổi, nên thứ duy nhất hắn ta có thể làm bây giờ đó là điên cuồng tấn công.
Cửu Thiên cũng không vội vàng phản công, lúc này canh khí phủ kín người hắn, hắn đang thử nghiệm canh khí của chính mình.
Lực phòng ngự vô cùng mạnh, đối diện với sự công kích điên cuồng của một võ giả đã bước nửa bước Ngoại Canh, Cửu Thiên vẫn cảm thấy bản thân hoàn toàn có thể thành thục đỡ đòn.
Năng lực khôi phục cũng cực kỳ kinh người, Cửu Thiên có cảm giác dù mình có tranh tài với Lâm Phong tận ba ngày ba đêm cũng sẽ không thấy mệt, đương nhiên là với điều kiện nếu Lâm Phong có thể chống đỡ được ba ngày.
Mỗi lần vận chuyển, Cửu Thiên còn cảm thấy sức mạnh trong cơ thể như tăng vọt, cơ thể cũng càng thêm cứng cáp, khiến hắn có ảo giác bản thân hoàn toàn có thể đại chiến ba trăm hiệp với Lâm Phong mà không cần tới canh kình.
Lực tấn công cũng ổn định, nhưng không thấy có điểm gì khác lúc trước.
Chẳng lẽ đây chính là nhược điểm duy nhất của canh khí? Hay là do hắn vẫn chưa nắm được phương pháp tấn công của canh khí?
Nghĩ vậy, Cửu Thiên quyết định ra tay phản kích để kiểm tra lại việc này.
Đừng thấy tốc độ tấn công của Lâm Phong rất nhanh, canh kình cũng rất hung mãnh.
Nhưng trong mắt Cửu Thiên, đòn tấn công của hắn ta chỗ nào cũng có sơ hở.
Trọng kiếm xoay tròn, đỡ mười đao, sau đó Cửu Thiên nhắm mắt lại, xoay người ra chiêu.
Một kiếm được đánh ra, Cửu Thiên có thể cảm nhận được rất rõ sự lưu động, biến đổi cũng như cách thức tấn công của canh khí.
Chợt, Cửu Thiên có cảm giác khoảnh khắc canh khí của hắn được phóng ra ngoài, sức mạnh thiên địa đã dấy lên gợn sóng, hình như chúng không muốn ngăn cản canh khí của hắn.
Đúng rồi, Cửu Thiên thình lình nhớ ra, canh khí của hắn là do canh kình và nguyên khí dung hợp với nhau mà thành.
Canh kình chính là sức mạnh mà võ giả tự mình đạt được trong lò luyện thiên địa. Còn nguyên khí chính là sự chuyển hóa thuần khiết của sức mạnh thiên địa.
Nếu ngay tại thời điểm ra kiếm, hắn gạt sức mạnh thiên địa sang một bên, vậy đòn tấn công mà không bị sức mạnh thiên địa cản trở sẽ như thế nào?
Nghĩ tới đây, Cửu Thiên lập tức kêu gọi sức mạnh thiên địa khắp bốn phía.