Chương 265 Vậy thì được, nể mặt ngươi, ta chỉ thu mỗi người hai đồng vàng thôi.” Hàn Liên kéo áo Cửu Thiên: “Cửu Thiên, cô nương đó xinh không?” Cửu Thiên gật đầu: “Cũng khá xinh.” Hàn Liên sư huynh cười lớn, sau đó móc 4 đồng vàng từ trong đũng quần ra rồi đưa cho người phụ nữ trước cửa: “Xinh là được, 4 đồng thì 4 đồng.” Thấy Hàn Liên lấy tiền từ nơi đó rồi đưa cho mình, người phụ nữ lập tức đỏ mặt, không muốn nhận tiền. Hàn Liên sư huynh dúi tiền vào tay cô ta, khiến cô †a hét lớn lên, ngay sau đó, công kính từ từ cô ta toả ra. Cửu Thiên vừa nhìn thấy tình hình không ổn liền lập tức kéo Hàn Liên vào bên trong. May mà hai người nhanh tay nhanh chân lao vào trong nháy mắt. người phụ nữ tức tới giậm chận, sau đó cô ta ném mạnh 4 đồng vàng xuống đất. Vừa bước vào lầu, Hàn Liên không nói lời nào bèn chạy lên trên. Vừa lên tới tầng ba, Cửu Thiên liền nghe thấy một giọng hát du dương. Tiếng cầm du dương, thánh thót và dễ chịu. Âm thanh như mộng như ảo. Cửu Thiên dường bước nhìn vào bên trong. Căn lầu rộng lớn trông cực kỳ trang nhã, bàn ghế được xếp ngay ngắn, những bức hoạ nữ nhân trên tường cũng đầy mê hoặc. Lúc này, tầng ba đã ngồi kín người, cách đó không xa, một cô gái đang gảy đàn. Tay như ngó sen, mắt như nước mùa thu, gảy đàn càng khiến người ta khắc cốt ghi tâm. “Đêm qua gió đông, mưa thu lất phất. Tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, kẻ sỉ tình đang đứng trong mưa Là ai đang hát, tiếng hát du dương, bao nhiêu trái tim thiếu nữ, bao nhiêu giấc mộng giang hồ.” Trong phút chốc, Cửu Thiên nghe tới ngẩn ngơ, anh đứng nguyên tại chỗ nhìn cô gái đang gảy cầm. Không sai, đó chính là Linh Bối cô nương của Minh Tâm Viện. Hàn Liên đứng cạnh ngẩn người. Nhìn Linh Bối mà chảy nước dãi. Không chỉ mình hắn ta, tất cả mọi người trên tầng ba đều như vậy. Cửu Thiên nhắm mắt, yên lặng lắng nghe. Lúc này, lòng hắn bỗng yên bình thấy lạ. Thiên địa chỉ lực tứ phía cũng ngừng lại, Cửu Thiên chìm sâu vào trong cảnh giới. Tâm cảnh tựa nước, chỉ còn thiên lãi chi âm du dương trôi nổi trong tâm trí. Mọi phiền nhiều, mọi hỗn loạn trên thế giới đều như tan biến. Canh khí trong cơ thể chậm rãi chảy khắp tứ chỉ. Một tia sáng không thể nhìn thấy bằng mắt thường lặng lẽ hiện lên trên làn da của hắn. Lúc này, nếu những người khác chú ý đến hẳn, thì họ sẽ sững sờ nhận ra, hơi thở của Cửu Thiên đã biến mất. Thiên địa chỉ lực lại chuyển động, nhưng lại xuyên qua cơ thể của Cửu Thiên. Cửu Thiên bừng tỉnh. Ngay sau đó, hắn phát hiện mình đã thay đổi rồi. Hình như trong khoảnh khắc đó, công pháp Thân Dung Thiên Địa của hắn đã đạt tới tiểu thành rồi. Chỉ nghe một khúc nhạc thôi mà lại có thể đạt được tiểu thành. Cửu Thiên hơi mỉm cười, lần này Hàn Liên kéo hắn đi nghe hát, nhưng lại nghe đúng bài rồi.