Chương 292 Hàn Liên cười nói: “Người giải thích đến rồi, được rồi, tuy là một khôi lỗi. Này, giỏi lắm, võ ký ông nói là những võ kỹ trong Kim Việm Hỏa này sao?” Khôi lỗi lạnh lùng gật đầu: “Không sai. Các người có thời gian 1 canh giờ. Vượt qua một canh giờ sẽ bị đuổi khỏi tháp tu hành. Võ kỹ tầng một cao nhất là nhân cấp trung giai, nếu muốn võ kỹ cao thâm hơn, có thể đi tới tầng hai của thấp tu hành.” Hàn Liên nhíu mày: “Mới nhân cấp trung giai à, quá thấp. Đi đi, Cửu Thiên sư đệ, theo sư huynh lên tầng hai. Giới lắm tên kia, một canh giờ mà ông nói là chỉ ở mỗi tầng này sẽ có một canh giờ hay là một canh giờ trong cả tháp?” Khôi lỗi từ từ nói: “Cả tháp tổng cộng cho hai người thời gian một canh giờ. Mỗi tầng hai người đều có thể chọn một loại võ kỹ, nhưng nhớ rằng, hai người chỉ có một canh gi “Mẹ kiếp. Vậy thì phải nắm chắc thời gian. Cửu Thiên sư đệ, chúng ta cho dù không kiếm được võ kỹ địa cấp, ít nhất cũng phải kiếm được võ kỹ linh cấp đỉnh phong mới được. Mau đi lên.” Cửu Thiên đáp một tiếng, vội vàng đi lên. Nhưng bàn chân vừa giâm lên cầu thang, Cửu Thiên cảm nhận được một cỗ lực lượng không tính quá mạnh kéo hắn xuống. Tốc độ của hai người lập tức chậm lại. Hàn Liên vừa đi lên vừa mắng: “Đáng chết, lên tầng cũng phiền phức như vậy. Nếu huynh biết bay thì tốt rồi.” Cửu Thiên có thể tưởng tượng được tất cả các bậc thang đoán chắc cũng phiền phức như vậy. Quả nhiên giống như những gì Linh Bối nói, cho dù đi vào, muốn võ kỹ cũng phải dựa vào thực lực của mình. Bên ngoài Bạch tháp, trên mặt Linh Bối nở nụ cười sâu, cất bước quay về. Có thể là do tâm trạng tốt, bước chân của cô ta rõ ràng khoan khoái hơn nhiều. Dù sao đám ngươi Cửu Thiên phải tu hành ở trong tháp một canh giờ, vậy thì cô ta một canh giờ sau lại tới là được. Người khác không hiểu quy tắc của tháp tu hành, nhưng Linh Bối lại rất rõ, nguyên nhân không có gì cả, thật ra cô ta sớm đã đi vào rồi. Linh Bối không phải là người trên võ bảng. Cô ta ở trên võ bảng còn chưa có thứ hạng của mình, nhưng khi các cao thủ ở trên võ bảng còn chưa có thể đi vào thì cô ta được sư phụ của mình dẫn đi vào chọn võ kỹ rồi. Đương nhiên, Linh Bối này sẽ không nói cho người khác biết. Khẽ mỉm cười, Linh Bối vỗ cái túi nhỏ của mình, hôm nay đã kiếm được một ít xu, cô ta có thể mua một chút đồ lấp lánh. Đang đi thì đập vào mắt ba bóng người đi tới. Linh Bối nhìn thấy ba người này, bèn dừng bước. Hai người trong đó, cô ta biết “Yên Hoài sư tỷ.” Linh Bối lên tiếng. Ba người rất nhanh đã đi tới trước mặt Linh Bối, Yên Hoài ở bên trái cười nói: “Linh Bối sư muội, sư muội cũng đến xem tháp tu hành sao?” Linh Bối gật đầu, ừm một tiếng, sau đó ánh mắt quét qua hai người còn lại. Người đứng ở bên giữ, là Lãnh Tử Thâm. Nam nhân còn lại mặt gầy gò, mắt sâu hoắm mặc áo bào xám, cô ta không biết. Yên Hoài ở bên cạnh cười nói: “Linh Bối sư muội, Lãnh Tử Thâm sư huynh chắc muội đã biết rồi. Người còn lại là Vũ Kiếm sư huynh của Âm Dương viện.”