Chương 307 Lãnh Tử Thâm cười nói: “Cửu Thiên, chúng tôi đợi cậu ở đây rất lâu rồi. Cậu bây giờ có hai lựa chọn. một, giao ra tất cả đồ đáng tiền trong tay cậu ra, quỳ xuống nhận lỗi trước tôi. Hai là chúng tôi phế cậu ở đây. Cửu Thiên rút trọng kiếm của mình ra, nói: “Tôi nghe nói ở núi Giám Bảo, hình như là có người hứng dậy tuần tra. Lãnh Tử Thâm, ngươi dám ngông cuồng như vậy sao?” Lãnh Tử Thâm cười thành tiếng: “Nếu ở trước mặt của rất nhiều học viên, ta quả thật không dám làm chuyện như vậy. Nhưng Cửu Thiên, ngươi mở mắt nhìn, xung quanh còn có người khác không?” Cửu Thiên quay đầu nhìn, quả nhiên, xung quanh trừ đám người Lãnh Tử Thâm ra thì không có ai hết. Lãnh Tử Thâm cười rồi giải thích: “Các người bây giờ không phải ở trước mặt của tháp tu hành. Mà là ở đẳng sau của tháp tu hành. Nơi này là lối ra của tháp tu hành. Học viên bình thường, ngay cả tháp tu hành cũng không vào được, bọn họ sao lại biết lối ra ở đâu. Vẫn may ta vào mấy ngày trước vào tháp tu hành một lần, nếu không thật sự không tìm được nơi này. Nói thật, Cửu Thiên ngươi có thể vào tháp tu hành thật sự khiến ta ngạc nhiên. Thủ hạ của ta nói với ta ngươi đã thắng một cường giả trên võ bảng, ta đã sốc. Có điều, quên giới thiệu cho ngươi, xếp hạng võ bảng là top 20 là Vũ Kiếm sư huynh. Ngươi không có bất cứ cơ hội nào. Bây giờ quỳ xuống nhận lỗi cho ta còn kịp.” Quay đầu, Lãnh Tử Thâm lại nhìn Huyễn Tâm ở bên cạnh Cửu Thiên. Nở nụ cười tươi, Lãnh Tử Thâm mang theo giọng điệu đùa cợt, nói với Cửu Thiên: “Vị tiểu thư này, cô tốt nhất vẫn là tránh ra một chút. Lát nữa có thể sẽ b ắn ra máu thịt. Hay là, cô đứng ở đằng sau tôi, tôi bảo vệ cho cô.” Huyễn Tâm bỗng mỉm cười, quay đầu nói với Cửu Thiên: “Cần tôi ra tay không? Tên này thành công khiến tôi buồn nôn rồi.” Cửu Thiên nói: “Tùy cô. Có điều đợi tôi đánh xong trước đã.” Huyễn Tâm gật đầu, cô ta nhìn ra, trong mắt của Cửu Thiên đã mang theo sát khí. Đối với thực lực của Cửu Thiên, Huyễn Tâm vẫn có lòng tin. Tuy canh kình không cao. Nhưng cường độ, lực bạo phát đều không tồi. Đặc biệt là lực phòng ngự, cao đến đáng sợ. Huyễn Tâm đã từng chứng kiến Cửu Thiên chặn những kiếm quang đáng sợ kia như nào. Trên cường tỏa ra canh khí, Cửu Thiên bắt đề gia tăng khí thế của mình. Lãnh Tử Thâm thấy Cửu Thiên lúc này vậy mà vẫn cố giấy chết, cười lạnh nói: ‘Được, có cốt khí. Lát nữa để ta đánh gãy xương của ngươi, xem thử ngươi còn cứng được không. Vũ Kiếm sư huynh, sư huynh giúp đệ áp trận. Sư đệ sẽ cảm tạ huynh.” Vũ Kiếm cảm nhận được khí thế trên người Cửu Thiên, lông mày nhíu lại. Hắn ta dường như không đánh giá cao Lãnh Tử Thâm. Nhưng vào lúc này, một giọng nói vang lên bên tai của Vũ Kiếm. “Vũ Kiếm đúng không? Tôi khuyên anh tốt nhất đừng động. Nếu không anh sẽ giống như Phương Tiến, bị đánh rất khó coi.” Vũ Kiếm lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn sang Huyễn Tâm, giống như nhìn thấy quỷ. Cái tên Phương Tiến này, Vũ Kiếm biết. Đó là cường giả thật sự của Âm Dương viện bọn họ, cao thủ có thể đại diện Âm Dương viện tham gia cuộc chiến xếp hạng học viện. Nhưng vào mấy ngày trước, hắn ta nghe nói Phương Tiến bị người ta đánh, hơn nữa còn là bị một cô gái trong viện đánh, đủ khiến Phương Tiến nằm trên giường một tháng. Chuyện này đã đồn ầm cả Âm Dương viện. Cụ thể học viên nữ đánh Phương Tiến là ai thì rất ít người biết. Phương Tiến cũng cảm thấy mất mặt, cho nên luôn im miệng không nói. Điều duy nhất Vũ Kiếm biết là cô gái này buộc tóc đuôi ngựa.