Chương 317 Hàn Liên phun liên tiếp mấy ngụm nước bọt: “Cửu Thiên sư đệ, sao đệ lại có thể trù ẻo huynh như vậy? Huynh là sư huynh sáng lòa, vĩ đại, thiện lành của đệ cơ mà. Thôi vậy, thôi vậy. Nếu đệ không thích con búp bê này thì chỉ bằng tặng huynh cho rồi. Huynh đem cho Tiểu Hắc chơi là vừa đẹp.” Cửu Thiên cất luôn con búp bê vải vào trong chiếc nhân Cửu Tiêu của mình, hắn lắc ngón tay: “Yên tâm. Không tặng cho huynh đâu.” Hàn Liên sư huynh bĩu môi: “Đồ bủn xỉn! Huynh thấy đệ cũng ưng ý người ta rồi đấy.” Cửu Thiên ngẩng cổ: “Ưng ý đấy thì làm sao?” Hai huynh đệ trừng mắt với nhau, chậm rãi bước. về phía trước. Trên một con phố khác, cuối cùng Linh Bối cũng dừng chân lại. Gô †a cảm thấy tim mình đang đập thình thịch. Cúi đầu nhìn cuốn võ kỹ trong tay, Linh Bối lẩm bẩm: “Sư phụ, con xin lỗi nhé. Con đã tặng người ta một con búp bê người cho con mất rồi. Nhưng Cửu Thiên thật sự rất tốt. Anh ấy giữ búp bê có ích hơn con. Đặt cuốn võ kỹ vào chiếc hà bao của mình, Linh Bối lại lấy từ trong hà bao ra một con búp bê khác. Nếu lúc này Cửu Thiên có mặt, nhất định sẽ nhận ra hai con búp bê này giống hệt nhau. Ngoài màu sắc mảnh vá hơi khác biệt thì những đặc điểm khác đều y hệt. Linh Bối lắc con búp bê mấy cái, đôi mắt búp bê chợt phát ra ánh sáng lờ mờ. Võ vào đầu con búp bê, Linh Bối cười hết sức sung sướng. Cô ta đặt lại con búp bê vào hà bao, nhẹ nhàng rời đi. Còn ở bên trong nhãn của Cửu Thiên, lúc này đây đôi mắt như chiếc cúc của con búp bê trông có vẻ †âầm thường kia cũng phát ra ánh sáng nhạt nhòa. Hoa văn phức tạp được khắc sâu trong mắt búp bê nhấp nháy. Một sức mạnh kì dị tỏa ra từ thân mình con búp bê, và chỉ chốc lát đã biến mất không dấu vết. Ánh sáng này giống hệt ánh sáng chói lọi của trận pháp bảo thạch. Và thông thường, trận pháp bảo thạch chỉ có hai tác dụng. Một là dùng để bố trí đại trận. Hai là chế tạo khôi lỗi nâng cấp. Đột nhiên, một nụ cười khe khẽ hé nở trên khóe miệng con búp bê vải, như thể nó đã có sự sống. Một đêm tĩnh lặng trôi qua. Hôm sau, Cửu Thiên và Hàn Liên cùng đi bộ xuống núi Giám Bảo. “Ài, đêm hôm qua ngủ một giấc thoải mái quá chừng. Cửu Thiên sư đệ nè, sau này cứ vài ngày chúng ta lại đến núi Giám Bảo một chuyến đi. Huân Hương các là một nơi tốt đẹp biết bao nhiêu, nào là giường, nào là hương thơm, nào là…” Hàn Liên sư huynh nói một hồi, nước miếng lại chảy xuống. Cửu Thiên cắt ngang lời hắn ta: “Nhưng đồng vàng kia cũng trôi tuột mất thôi. Một đêm cả mấy trăm đồng vàng. Lần này có mấy tên bên Âm Dương viện góp cho chúng ta không ít tiền, nhưng lần sau, lần sau nữa, Hàn Liên sư huynh, huynh có chắc mình đủ khả năng trả không?” Sắc mặt của Hàn Liên thay đổi trong nháy mắt. Nhắc mới nhớ, Cửu Thiên chính là người thanh toán tiền trọ tối qua. Tý tiền trên thân hắn ta cũng không nỡ tiêu xài, đó là tiền riêng hắn ta khó mà tích được đấy.