Chương 331 Mà hiện tại, tất cả đều đã muộn rồi. Ngay khoảnh khắc Trúc lão quỷ điên cuồng quát ‘ngăn nó lại!, đồng thời đám người Triệu Thường công kích thẳng lên cổng trấn giữ, điểm cường đại của trận pháp đáp trả sức mạnh đã hoàn toàn được triển khai. Nhìn bạch hổ bị Thiên Địa Tù Long giam lại giữa không trung, mặt Trúc lão quỷ đã bắt đầu nhăn rúm lại Ông ta đã bắt đầu cảm nhận được lực hấp thu từ bạch hổ truyền tới. Ngay sau đó, bạch hổ há miệng cắn thẳng vào Thiên Địa Tù Long do Thiên Khí Chi Lực biến thành. Chỉ đợp một cái, Thiên Địa Tù Long đã bị nó cắn nuốt, Thiên Địa Chỉ Lực ẩn chứa bên trong hóa thành một dải sáng dài, xuyên thấu qua người bạch hổ, bay thẳng vào cổng trấn giữ. Tiếng cửa mở lại vang lên, cơ thể bạch hổ chợt to thêm vài phần. Đưa mắt nhìn kỹ, dường như cơ thể nó cũng dần trở nên giống thật, tựa như từ một tàn ảnh dần hóa thành cơ thể có máu thịt. Bạch hổ xông thẳng tới, ánh sáng lóng lánh bắn ra †ừ toàn thân, ngay giữa không trung hóa thành ngọn lửa trắng lóa. Trúc lão quỷ âm thầm cắn răng, đám đệ tử của ông ta không ngừng lùi về phía sau. Lúc này dù bọn họ cố tình không dùng tới nguyên khí thì cũng không kịp nữa rồi. Bởi vì sức mạnh mà hiện giờ bạch hổ có được hoàn toàn đủ sức để giết chết bọn họ ngay khoảnh khắc bọn họ từ bỏ phản kháng. Mà nếu bọn họ phản kháng, bạch hổ sẽ nuốt trọn sức mạnh của bọn họ, khiến nó càng thêm lớn mạnh. Dù lựa chọn thế nào, kết quả dường như đều như nhau. Thay vì từ bỏ chống cự bị bạch hổ giết chết thì thà oanh liệt chết trận còn hơn. Bọn họ không tin trận pháp đáp trả sức mạnh này thật sự có thể đáp trả hết mọi sức mạnh. Trận pháp nào cũng có điểm cực hạn cả. Ôm suy nghĩ như vậy, Trúc lão quỷ và đám đệ tử đều tiếp tục tiến hành công kích. Các loại ánh sáng sặc sỡ không ngừng chớp động, Thiên Địa Chi Lực ở khắp bốn phía mang theo tia sáng biến ảo thành từng chiêu thức công kích khác nhau. Mấy người Cửu Thiên đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn đám người Trúc lão quỷ đại chiến với bạch hổ. Không ngừng có ánh sáng rơi xuống người bọn họ, nhưng mấy người Cửu Thiên coi như không thấy, mà sức mạnh của bạch hổ đều như mọc ra ánh mắt vậy, không có bất cứ luồng lực nào đánh trúng mấy người Cửu Thiên. Hàn Liên nhếch môi cười khẽ. Nếu không phải Cửu Thiên dặn bọn họ tuyệt đối không thể cử động thì lúc này Hàn Liên rất muốn ngồi bệt xuống đất lôi đồ ăn ra, vui sướng thưởng thức trận đại chiến này. “Không thể không nói, cách chiến đấu của luyện khí sĩ nhìn đẹp mắt thật đấy. Nhìn đám chùm sáng kia đi, đẹp hơn pháo hoa nhiều. Cố lên các vị, thêm chút màu sắc vào. Đúng rồi, chính như vậy đấy! Tôi thích chiêu này, má nó chứ đẹp thật.” Hàn Liên so sánh Ngũ Hành Thiên Địa Chi Lực với pháo hoa mà không chút khách khí nào, thậm chí còn so sánh luyện khí sĩ cao quý với người phóng pháo hoa. May là Trúc lão quỷ đang bận rộn đại chiến không cách nào lui thân, nếu không nhất định sẽ giáng chưởng đập chết Hàn Liên. Sở Trực hạ giọng hỏi: “Cửu Thiên sư đệ, sao đệ lại nhìn ra trận pháp âm hiểm này thế? Còn nữa, vì sao sức mạnh của bạch hổ lại không đánh về phía chúng ta?” Cửu Thiên tự động lờ đi câu hỏi đầu tiên, hắn đâu thể nói với mấy người Hàn Liên rằng mình cũng đồng thời là một gã luyện khí sĩ chứ. “Bởi vì chúng ta không hề động đậy. Thật ra loại trận pháp đáp trả sức mạnh này có một khuyết điểm lớn nhất. Nó chỉ biết công kích mục tiêu đã nhận định từ trước. Chỉ cần chúng ta đứng im tại chỗ, đồng thời không sử dụng bất cứ sức mạnh gì thì luồng sức mạnh mà trận pháp kia vất vả lắm mới hút được sẽ không trút xuống đầu chúng ta. Đồng thời nơi chúng ta đứng cũng thành không gian an toàn nhất. Khi luồng sức mạnh này phát hiện không công kích trúng mục tiêu là sẽ tự động thu về sức mạnh đã phóng xuất. Ngọn lửa vừa rồi trông thì có vẻ như đánh trúng chúng ta, nhưng thực ra ngay khi mọi người thu hồi canh kình thì luồng sức mạnh này đã bị thu lại rồi. Ngọn lửa chạm tới trên người chúng ta cũng chỉ là ảo ảnh thôi.”