Võ Tôn Đỉnh Cấp

chương 387

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 387 Có ta ở đây thì lợi ích của ngươi là vô tận. Nhìn thấy đống đồ do chủ nhân trước để lại không, tám mươi phần trăm là dựa vào ta mới kiếm được đấy, tiếc là ta bị thương quá nặng nên năng lượng tích trữ gần như đã bị cạn kiệt. Bằng không đã có thể giúp ngươi mở cấm địa, tăng tốc độ thăng cấp tu vi. Được rồi, không nói nhiều nữa, nói chuyện cũng tốn năng lượng đấy. Ta hỏi lại lần nữa, ta có thể nuốt tấm kim bài này không? Cửu Thiên thâm trả lời trong lòng: “Bây giờ thì không thể. Nói sau đi.” Cửu Long Huyền Cung Tháp thở dài tiếc nuối, sau đó âm thanh biến mất. Cửu Thiên khẽ nhếch môi, hình như hắn vừa kiếm được thứ gì ghê gớm lắm. Lúc này, đại sư huynh đã bước lên cầm lấy tấm kim bài thuộc về Nhất Nguyên viện. Viện trưởng quét mắt nhìn mọi người, sau đó nói to: “Vậy thì cuộc chiến xếp hạng học viện chính thức bắt đầu, thời gian là một tháng.” Nói xong, viện trưởng liền vẫy tay, canh kình sáng rực hóa thành bột ở giữa không trung rồi rắc lên người mọi người. Khi những hạt bột này rơi lên người Cửu Thiên, hắn bỗng cảm thấy canh kình trong người trỗi dậy, hỗn nguyên châu trong đan điền bị kích thích và giải phóng ra một phần canh kình. Lớp bột trên cánh tay Cửu Thiên kết thành thành một phù văn nhỏ với những võ tự rất rõ ràng. Cửu Thiên có thể cảm nhận được, từ chút thiên địa chỉ lực tinh khiết bị phù văn hấp thụ, sau đó chuyển hoá thành năng lực cung cấp cho võ giả. Hàn Liên vẫn luôn đứng cạnh cười haha, thấy trên mặt Cửu Thiên lộ ra chút kinh ngạc. Hàn Liên bèn nói: “Cửu Thiên sư đệ. Haha, đây chính là phúc lợi thật sự của học viện võ đạo: Võ đạo phù văn. Đệ có cảm nhận được công năng hấp thụ năng lượng của nó không. Ta vì cái này mới tới học viện võ đạo đấy. Mấy năm nay, ta đã tích được vài cái phù văn rồi. Hàn Liên xắn tay áo lên để Cửu Thiên nhìn. Trên đó là bốn cái võ đạo phù văn rất rõ. Hàn Liên đắc ý nói nhỏ: ‘Đám ngốc ở những phân viện khác cứ nghĩ Nhất Nguyên viện không tốt. Nhưng bọn họ nào biết chỉ cần vào Nhất Nguyên viện rồi thì sẽ có cơ hội có được võ đạo phù văn. Những đệ tử tỉnh anh của những phân viện khác sẽ không nói vụ này với bọn họ đâu. Vậy nên. . . hehel” Cửu Thiên cũng cười, đúng như Hàn Liên sư huynh nói, đây quả là một lợi ích hiếm có. Tu vi của võ giả đều dựa vào việc tu luyện thiên địa chỉ lực để luyện hoá bản thân, lấy thân thể làm nền để luyện canh kình. Nếu có thể hấp thụ trực tiếp thiên địa chỉ lực thì đây chẳng phải là bản lĩnh của luyện khí sĩ sao. Vì vậy, một phù văn có thể giúp võ giả hấp thụ thiên địa chỉ lực như luyện khí sĩ sẽ quý giá tới nhường nào. Giá trị của nó tương đương với một viên linh đan đấy. Dù Cửu Thiên có pháp quyết của luyện khí sĩ, có thể hấp thụ thẳng thiên địa chỉ lực để dùng. Nhưng vì lượng thiên địa chỉ lực mà canh kình cần vượt xa lượng canh kình và nguyên khí bình thường nên nếu có một tấm phù văn có thể giúp hắn gia tăng tốc độ hấp thu thì đúng là một điều tuyệt vời. Cửu Thiên cảm thấy mình nên ở lại học viện võ đạo thêm vài năm nữa như Hàn Liên sư huynh, tích được 4-5 tấm phù văn gì đó. Đó cũng là lí do tại sao bọn Hàn Liên, Sở Trực và Đạo Quang sư tôn nhất quyết để Cửu Thiên ra mặt lúc này. Nếu tới muộn thì có thể sẽ không còn phù văn nữa. Hầu hết những trên đài đều trông rất bình tĩnh, rõ ràng bọn họ đều đã biết tới lợi ích này rồi. Còn những người mới lần đầu tham gia như Cửu Thiên đều ngạc nhiên. Có tấm võ đạo phù văn này, tốc độ tu luyện của bọn họ lại có thể kéo dài khoảng cách với những đệ tử bình thường rồi. Khoảng cách này sẽ ngày càng lớn hơn đến khi nó trở thành một cái hố không thể vượt qua. Một bước không theo kịp thì vạn bước cũng không theo kịp. Đây chính là tu luyện, đây chính là thế giới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio