Chương 399 Tuy nhiên ông ta vẫn thấy mừng thay cho Cửu Thiên, học viên có thành tựu như thế, người làm sư phụ như ông ta cũng cảm thấy vui mừng. Trên đài cao, Lãnh Tử Thâm ngất hoàn toàn, không kêu rên nổi tiếng nào. Cửu Thiên từ từ thu khí thế, hắn đến không bóng dáng, đi không tiếng động. Bây giờ hắn hoàn toàn chẳng cần phóng canh khí mà chỉ cần gợi Thiên Địa Chi Lực là đã đủ để đè chết đối thủ có sức mạnh kém hơn. Cho đến bây giờ, Cửu Thiên mới bắt đầu thật sự cảm nhận được sự mạnh mẽ của canh khí. Sau khi nhận truyền thừa của Thập Phương tiên sư, sức mạnh của hắn đã bước vào Ngoại Canh Cảnh. Mà khi đến cảnh giới này, hắn sẽ có thể sử dụng vài pháp quyết của luyện khí sĩ, cũng sẽ không quá thua kém so với người khác. Vô hình chỉ khí là thí nghiệm nhỏ của hắn, xem ra hiệu quả khá tốt. Những võ giả khác, sao có thể điều khiển Thiên Địa Chi Lực được như hẳn. Kể cả có người có thiên phú đến biến thái, cũng có thể Dùng Vô Hình Chi Khí, nhưng chắc chắn sẽ không thể sử dụng mạnh mẽ và nhẹ nhàng như Cửu Thiên. Có một chiêu này thôi, Cửu Thiên sẽ không cần sợ bất cứ võ giả Canh Cảnh nào, hay thậm chí cả khí sĩ còn chưa bước vào luyện khí sư cảnh. Với hắn mà nói, thì cho dù là cảnh giới nào, hay có bao nhiêu người thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Võ giả hay luyện khí sĩ đơn thuần còn có thể chết vì rất nhiều kẻ địch cấp thấp. Từ giờ phút này, tình huống đó sẽ không bao giờ xảy ra với Cửu Thiên. Cửu Thiên có thể cảm nhận được mình đang đi trên một con đường mạnh mẽ, thần bí hơn nữa lại chẳng thấy điểm cuối. Hắn đã bước trên còn đường trở thành cường giả. Nhất Nguyên Viện thắng cả ba trận. Tất cả nghi ngờ, tra hỏi, toàn bộ những lời mỉa mai, châm chọc đều biến mất không dấu vết. Mà thay vào đó, là ánh mắt kính sợ của các học viên khác. Đặc biệt khi bọn họ nhìn về phía Cửu Thiên, ánh mắt đều chứa đựng sự sợ hãi. Chẳng còn cách nào, dù cho có là Hàn Liên hay là Sở Trực, thì ít nhất vẫn cần võ kỹ, xuất chiêu, hay phóng canh kình để mọi người biết được cảnh giới †u vỉ. Nếu có thắng, thì kể cả có mất mặt thì chí ít cũng nằm trong phạm vi mà bọn họ vẫn có thể chấp nhận. Nhưng sức mạnh của Cửu Thiên, thì quả thật bọn họ không thể chấp nhận nổi. Hắn chỉ đứng đó, chắp tay ra sau lưng, chẳng phóng ra bất cứ tia canh kình nào, đối thủ đã tự động nằm xuống. Thậm chí người kia còn bị đè vào đá xanh, đè đến mức hôn mê. Phương pháp như vậy, bọn họ chưa từng gặp, thậm chí là chưa từng nghe thấy. Nếu như là bất cứ đạo sư hay vị sư tôn nào làm ra chuyện này, bọn họ còn có thể hiểu. Nhưng Cửu Thiên kia trông còn trẻ hơn mọi người ở đây, sao hắn lại mạnh đến vậy. Hơn nữa người hẳn xử lý đến mức chẳng thể động đậy không phải là học viên bình thường, mà là Lãnh Tử Thâm, người có tên trên võ bảng với thứ hạng khá cao. Hắn đối phó với cao thủ như Lãnh Tử Thâm còn nhẹ nhàng như vậy, nếu muốn ra tay với bọn họ, chẳng phải chỉ cần một ngón tay cũng đủ nghiền nát bọn họ, à không, có khi, chẳng cần đến một ngón tay. Lãnh Tử Thâm được đưa xuống dưới, mấy vị đạo sư trị liệu đến giúp hắn ta, họ cảm nhận được xương cốt trong người Lãnh Tử Thâm đã bị ép đến mức biến dạng. Chỉ cần mạnh tay với người kia một chút thôi, rất có thể mấy khúc xương đó sẽ vỡ vụn, cắm vào lục phủ ngũ tạng. Đám người Dụ Lãng đứng trên đài, sắc mặt trắng bệnh, bọn họ cảm thấy nếu còn đứng đây nữa thì sẽ vô cùng mất mặt. Chẳng đợi Tinh Uyên nói gì, bọn họ đã nhanh chóng chạy xuống đài.