Chương 451 Viện trưởng đứng ở trên thuyền yên lặng chờ đợi, ông ta muốn xem thử Cửu Thiên sẽ tham ngộ bao lâu. Thời gian dần trôi qua trong việc tham ngộ của Cửu Thiên, một canh giờ, hai canh giờ, một ngày, hai ngày, cứ thế mà trôi qua. Cho tới ngày thứ ba, canh khí trên người Cửu Thiên bỗng dao động. Dao động này rất khẽ, nhưng vẫn thu hút sự chú ý của viện trưởng. Ba ngày nay, ánh mắt của viện trưởng chưa từng rời khỏi Cửu Thiên. Lúc này thấy canh khí trên người Cửu Thiên hơi nhảy lên, viện trưởng biết ngộ đạo của Cửu Thiên e là sắp kết thúc. “Đáng tiếc!” Viện trưởng khẽ thở dài một tiếng. Thời gian ba ngày, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Nếu là người khác tham ngộ võ kỹ công pháp khác, chắc là đủ. Nhưng muốn ngộ ra một chút lực lượng trong đạo vực, không mất mười ngày nửa tháng, e là rất khó làm được. Đây cũng là nguyên nhân tại sao viện trưởng không có đặc biệt để ý vào đại sư huynh Vô Song của Nhất Nguyên viện. Thời gian ba ngày cho dù thật sự ngộ ra cái gì đó, cũng cực kỳ có hạn. Cơ thể lơ lửng về sau, sóng nước đưa con thuyền nhỏ quay trở lại trung tâm hồ. Lúc này Cửu Thiên từ từ mở hai mắt ra. Ánh sáng trong mắt từ mờ đục chuyển sang sáng tỏ. Dần dần, Cửu Thiên đứng dậy. “Đây là võ đạo sao?” Cửu Thiên lẩm bẩm nói thành tiếng với mình. Thời gian ba ngày, Cửu Thiên dùng canh khí của mình cuối cùng phá ra một chút đạo vực, giống như cầm một cây kim đâm phá cánh cửa chắc chắn, khiến hắn nhờ một chút lỗ hổng bé tí này, nhìn thấy thế giới sau cánh cửa. Ánh sáng đó kèm theo lực lượng, sự huyền ảo, thần kỳ, mạnh mẽ. Tất cả những thứ này, viện trưởng căn bản không ngờ tới. Ông ta thế nào cũng không đoán được một võ giả chỉ có tu vi Ngoại Canh Cảnh thì sao có thể phá được một chút đạo vực, nhìn thấy bản chất. Không sai, thời gian ba ngày đổi lại võ giả bình thường, chỉ có thể dạo quanh ngoài cửa, nhiều nhất tham ngộ được một chút lực lượng trên cửa, chỉ có thể xoay người rời đi. Tuy chỉ là một chút lực lượng trên cửa thì đủ cho bọn họ tham ngộ rất lâu. Nhưng Cửu Thiên lại dựa vào canh khí, hưởng thẳng tới bản chất. Một người nhìn ở ngoài cửa, một người nhìn ở bên trong, đương nhiên hoàn toàn khác nhau. Cửu Thiên suýt nữa đắm chìm trong đạo vực, nhờ nghị lực mạnh mẽ nên kéo tâm thần của mình trở lại. Hắn không thể cứ đi vào trong sâu lĩnh ngộ được, đó không phải là cảnh giới mà lực lượng hiện nay hắn có thể tiếp xúc. Nhưng cho dù như vậy, Cửu Thiên cũng có được chỗ tốt khó thể tưởng tượng. Dần dần, Cửu Thiên cất bước đi về phía mặt hồ. Sóng nước dấy lên, Cửu Thiên vậy mà bình tĩnh giẫm lên nước, không hề có dấu hiệu chìm xuống. Viện trưởng nhìn thấy một màn này thì lập tức biến sắc. Nước mang theo gợn sóng, sóng cuộn lên. Cửu Thiên bước chân còn lại, đứng ở trên nước.