Chương 471 Sở Trực vẫn còn đang ngẩn người, hiển nhiên là đang hồi tưởng. Nhưng bây giờ Nhất Nguyên viện đã thua hai ván rồi, không thể thua thêm được nữa. Cửu Thiên nhìn đại sư huynh: “Đại sư huynh, trận tiếp theo để đệ lên đi. Hai chúng ta đều phải lên sàn tồi: Đại sư huynh khế gật đầu: “Cẩn thận một chút, ngộ đạo quan trọng hơn thứ hạng.” Cửu Thiên nói: “Đệ tự biết chừng mực.” Cửu Thiên đứng dậy đi lên sàn đấu. Thấy Cửu Thiên xuất hiện, Linh Bối gần như đứng dậy ngay lập tức. Đạo sư liếc một cái rồi mỉm cười tuyên bố: “Nhất Nguyên viện Cửu Thiên đấu với Minh Tâm viện Linh Bối.” Linh Bối tiến lên vài bước và nhìn thẳng về phía Cửu Thiên. Cửu Thiên chỉ bình tĩnh nói: “Linh Bối, lại gặp nhau rồi: Linh Bối cười rộ như hoa: “Đúng vậy, dạo này ngươi sống thế nào.” “Cũng được, còn ngươi thì sao?” Hai người đứng trước mặt toàn thể sư tôn và đệ tử của hai đại phân viện rồi trò chuyện tán gấu. Không ai ngờ tới tình huống này. Ngay cả Hàn Liên sư huynh cũng rớt hàm. “Cửu Thiên sư đệ đang làm gì vậy? Tán gái giữa chốn công cộng à?” Sở Trực cuối cùng cũng hoàn hồn lại, hắn ta đang dùng y phục lau đi máu trên mặt. Sở Trực không chút quan tâm đến nội thương trong cơ thể. Nhưng máu trên mặt hơi ảnh hưởng tới hình tượng nên nhất định phải lau sạch. “Đây gọi là kỹ thuật giao đấu đặc biệt, đệ thì hiểu cái gì.” Sở Trực sư huynh chỉ cười cười. Hàn Liên nói: “Đệ thật sự không hiểu. Sở Trực sư huynh, hay là huynh nói cho đệ kỹ thuật kiếm pháp đặc biệt còn hơn.” Sở Trực không thèm quan tâm tới hắn ta mà nhìn về phía Cửu Thiên. Lúc này, Cửu Thiên và Linh Bối càng nói càng vui. Hai người nói tới mức những người khác đều không nhìn nổi nữa rồi. Nhất Thanh sư tôn và Vô Sầu sư tồn đồng thanh hét lên. “Linh Bối.” “Cửu Thiên!” Cửu Thiên và Linh Bối đều quay đầu lại. Nhất Thanh sư tôn cau mày nhìn Cửu Thiên: “Cửu Thiên, con tới thi đấu, không phải tới yêu đương.” Vô Sầu sư tôn cũng nhìn Linh Bối rồi nói: “Linh Bối, bây giờ vẫn đang thi đấu, nếu hai đứa muốn nói thì đợi thi xong rồi nói được không?” Mặt Linh Bối hơi đỏ lên, cô ta gật đầu. Cửu Thiên tỏ vẻ bất lực nhìn về phía Linh Bối: “Vậy được rồi. Linh Bối, cô tuỳ tiện ra chiêu rồi tôi đỡ là được.” Linh Bối lắc đầu: “Tôi không biết nhiều võ kỹ lắm.