Chương 503 Cửu Thiên để bát rượu xuống, bình tĩnh nói: “Như ý muốn của anh.” La Khởi mỉm cười gật đầu, xoay người rời đi. Đối thoại của hai người đã được rất nhiều người nghe thấy. Không cần nghỉ ngờ gì nữa, qua hôm nay, chuyện Cửu Thiên của Nhất Nguyên viện đơn độc quyết đấu với La Khởi của Lôi Đình viện, sẽ khiến người của cả Học viện Võ đạo biết. Bữa tiệc kéo dài tới hai canh giờ, khi sắp kết thúc. Thân Đồ sư tôn lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía cửa sau của đại điện Võ Tự. Cửu Thiên nhìn thấy, sau khi nói một tiếng với Nhất Thanh sư tôn thì cũng đi ra ngoài. Đi tới cửa sau, thỉnh thoảng có học viên của Hoành Sơn viện chào hỏi Cửu Thiên. Cửu Thiên gật đầu coi như đáp lễ, sau đó cũng ra khỏi đại điện Võ Tự. Ra khỏi đại điện, tiếng ồn ào bỗng nhỏ đi không ít, đưa mắt nhìn, cây cối đong đưa, trăng sáng trên không, sao đầy trời. Đi dọc theo con đường lát đá về phía trước, cuối sân có một cánh cửa. Nó được đúc bằng đồng xanh, không có hoa văn, cổ xưa đơn giản. Cửa đã mở ra, thấp thoáng có thể nhìn thấy sau cửa có ánh sáng tỏa ra. Cửu Thiên nhẹ nhàng đẩy cửa đồng ra, đi vào. Ngay lập tức nhìn thấy Thân Đồ sư tôn đang ngồi ở trước một cái bàn đá, mặt nở nụ cười. “Cửu Thiên, lại đây.” Vẫy tay gọi, sắc mặt Thân Đồ sư tôn đỏ bừng vì uống rượu, lúc này bên cạnh còn để một vò rượu ngon. Cửu Thiên ngồi xuống ở đối diện của Thân Đồ sư tôn, sau người, cánh cửa bằng đồng xanh mang theo âm thanh két két đóng lại. Thân Đồ sư tôn cầm một cái ly, ly là ly sứ xanh, bên trên có mây mưa xanh tươi, là loại sứ đẹp trời xanh đổ mưa. Rượu ánh lên màu trong suốt, phản chiếu ánh trăng, lập lánh ánh nước, ngửi thì không có mùi hương gì. “Uống một ngụm. Có lợi với cậu.” Thân Đồ sư tôn mỉm cười rồi bản thân uống trước một ngụm. Cửu Thiên cầm ly rượu lên, một hơi uống cạn. Rượu vào cổ họng, ngay lập tức hóa thành luồng khí nóng như lửa nóng, sắc mặt Cửu Thiên hơi đỏ. Cảm nhận được rượu lập tức ngấm vào cơ thể, giống như ăn đan dược thượng hạng, cơ thể bắt đầu phát ra âm thanh khe khẽ. Một ly rượu vào bụng, Cửu Thiên có thể cảm nhận được canh kình của mình tăng thêm mười phần trăm. Hiệu quả cỡ này, chắc chắn tốt hơn đan dược bình thường. “Rượu ngon!” Cửu Thiên lên tiếng nói. Há miệng phun ra một luồng khí nóng. Trong mắt Thân Đồ sư tôn có hơi ngạc nhiên, Cửu Thiên uống một ly vậy mà nhìn trông không có chuyện gì hết. Ông ta nhớ lần trước, khi ông ta cho Kiều Chinh uống ly rượu này, Kiều Chinh bị men rượu làm cho toàn thân run rẩy. Thân Đồ đương nhiên sẽ không biết, Cửu Thiên trước kia từng uống rượu mạnh hơn như này. Rượu mà sư phụ Ngô Tân làm cho anh đâu có loại nào không phải nóng như thiêu như đốt, Cửu Thiên sớm đã thành quen rồi.