Chương 510 “Khôi lỗi Mộng Yểm.” Tĩnh Như lẩm bẩm thành tiếng, khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn. Có bốn khôi lỗi Mộng Yểm như này, có thể bảo đảm Cửu Thiên chết chắc. U hồn lại quay về trong viên ngọc, nói: “Tĩnh Như, bốn khôi lỗi Mộng Yểm này mỗi con đều có thực lực Ngoại Canh đỉnh phong. Bốn khôi lỗi cộng lại có thể so với một võ giả Nguyên Canh Cảnh. Hoặc là luyện khí sĩ Linh Khí Sư Cảnh. Giúp cô giết kẻ địch, không thành vấn đề gì. Nhưng nhớ lấy, lực lượng hiện nay của ta chỉ đủ cho bọn họ hành động một canh giờ, một canh giờ sau, bọn chúng sẽ biến mất.” Tĩnh Như nói: “Một canh giờ, đủ rồi.” Tĩnh Như nói xong, khẽ phất tay với bốn khôi lỗi Mộng Yểm. Ngay lập tức, bốn khôi lỗi Mộng Yểm cúi người trước Tĩnh Như, tỏ ý trung thành. “Lần này, tôi muốn tận mắt thấy anh chết.” Tĩnh Như cười lạnh, dẫn theo bốn khôi lỗi nhảy lên. Cửu Thiên đang chạy nhanh trong rừng thì bỗng nhiên dừng bước, nhìn lực lượng thiên địa cách đó không xa hơi thay đổi, lông mày nhíu chặt. Thiên địa có biến ắt có quỷ, Cửu Thiên nhíu mày quan sát kỹ lực lượng thiên địa xung quanh. Nếu nói ở trong phương diện trăm dặm của Hoành Sơn viện này có hoang thú, Cửu Thiên không tin luôn. Với đám học viên không có việc gì còn muốn gây sự, thấy cây cũng muốn đạp vài cước như Hoành Sơn viện, có thể để lại một con hoang thú sống, vậy mới là có quỷ. Nhưng nếu không phải hoang thú, vậy lực lượng dẫn động lực lượng thiên địa thay đổi lại là cái gì? Cửu Thiên mang theo tò mò, đi về phía lực lượng thiên địa thay đổi. Vừa đi trong lòng Cửu Thiên vừa dấy lên một loại cảm giác nguy hiểm, giống như hắn đang từng bước đi vào một cái bấy đáng sợ. Cách đó không xa, Tĩnh Như dẫn theo bốn khôi lỗi Mộng Yểm thông qua viên ngọc trong tay nhìn thấy” Cửu Thiên vậy mà đi tới. Trên mặt Tĩnh Như nụ cười tàn khốc, Tĩnh Như dứt khoát dừng bước chân, phất tay nói: “Nấp đi.” Bốn khôi lỗi Mộng Yểm biến mất giống như u linh, không có chút khí tức của sự sống. Nếu chúng không xuất hiện, ngay cả Tĩnh Như cũng không thể thông qua khí cơ phát hiện chúng trốn ở đâu. Chỉ có thể dựa vào viên châu trong tay cảm nhận được vị trí của bốn khôi lỗi Mộng Yểm. Sau đó, Tĩnh Như cũng đứng ở đẳng sau một gốc cây to, một luồng ánh sáng màu xám xịt bao trùm cô ta, khí tức thu liễm, giống như biến mất ở trong thiên địa. Gô ta ở đây yên lặng chờ đợi sự xuất hiện của Cửu Thiên. Ánh sáng của viên châu trong tay thu liễm, một luồng khí lưu màu xám xịt như khói sương đang lưu động ở bên trong. “Tới đi, Cửu Thiên. Để tôi nhìn thấy máu của anh nhuộm đỏ đất, để tôi nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh dần biến mất. Như vậy mới giải được nỗi hận trong lòng tôi.” Bước chân của Cửu Thiên bắt đầu chậm lại, hắn thấp thoáng cảm thấy không đúng, đã bắt đầu thông qua canh khí kiểm tra tình hình xung quanh. Bình thường mà nói, canh kình của võ giả rời khỏi cơ thể không thể đi quá xa, võ giả Ngoại Canh cảnh, canh kình phóng ra ngoài trăm bước là cực hạn. Nhưng luyện khí sĩ cùng tu vi, lại có thể dùng nguyên khí kiểm tra được tình hình trong phương diện mấy dặm. Mà Cửu Thiên sở hữu hai loại lực lượng kết hợp, chỉ cần dùng tâm cảm nhận, có thể kiểm tra được tình hình trong phương diện mấy dặm.