Cửu Thiên nhìn con chó nhỏ, nói: “Yên tâm, tao sẽ không giết mày đâu.
Nói mới nhớ, lúc trước mày còn cứu tao một lần đó.
Haha, nếu lần trước mày cũng phun lửa như thế này thì e rằng tao đã chết từ lâu rồi.
Mày nói xem rốt cuộc mày là chó hay là rồng vậy!”
Con chó nhỏ dường nhỏ nghe hiểu lời Cửu Thiên nói, trợn tròn mắt.
Đúng lúc này, bụng con chó nhỏ lại phát ra tiếng sấm rền vang.
Cửu Thiên cười thành tiếng.
“Có phải đói bụng rồi không.”
Cửu Thiên trở tay, lấy phần thịt nước từ tối qua trong nhẫn ra đưa cho con chó nhỏ.
Con chó nhỏ khịt mũi vài cái, lại nhìn sang Cửu Thiên, giống như đang xác nhận có độc hay không.
Đây là lần đầu tiên Cửu Thiên thấy một con thú hoang thông minh như thế.
Cửu Thiên mỉm cười, vô cùng dứt khoác xé cho mình một miếng thịt bỏ vào miệng, nhai nuốt vào bụng.
Thấy như thế, con chó nhỏ mới yên tâm cắn một họng to.
Mặc dù tay chân không thể cử động nhưng miệng vẫn có thể nhai, sau khi ăn xong một miếng thịt nướng, sau đó ánh mắt của con chó nhỏ nhìn Cửu Thiên liền thay đổi, giống như dã thú vô cùng đói khát, tỏa ra ánh sáng xanh.
Không đợi Cửu Thiên nói gì nữa, con chó nhỏ bắt đầu liều mạng ăn thịt nướng.
Trong khi ăn, nó còn khôi phục lại khả năng hoạt động, hai chân nhỏ phía trước liền ôm thịt nướng bắt đầu ăn.
Cửu Thiên nhìn nó, khẽ mỉm cười.
Rất nhanh sau đó, con chó nhỏ liền ăn hét một tảng thịt nướng to.
Cửu Thiên đặt nó xuống đất, nói: “Được rồi, nếu mày có thể đi thì đi đi.
Đừng có phun lửa với tao nữa, hôm nay bị mày phun quá sức rồi.”
Con chó nhỏ nhếch miệng, dường như rất vui vẻ, bên trong miệng còn ẩn ẩn phát ra ngọn lửa đen, Cửu Thiên vội vàng nhắc nhở nó, con chó nhỏ thế nhưng lại nghe hiểu mà cúi thấp đầu.
“Đi thôi.
Làm con thú hoang mạnh mẽ thôi.
Với năng lực của mày, nói không chừng sau này còn xưng bá ở Tây Sơn đấy.”
Cửu Thiên cười nhìn con chó nhỏ rồi nói, con chó nhỏ không có ý kiến gì, mở to mắt nhìn Cửu Thiên.
Đột nhiên, con chó nhỏ cắn lên tay Cửu Thiên.
Cửu Thiên kinh ngạc kêu lên: “Lại nữa hả? Cho mày ăn mà mày còn cắn tao!”
Còn chưa dứt câu, đột nhiên Cửu Thiên nhìn thấy vô số hình ảnh hiện ra trong tâm trí mình.
Toàn bộ đều là về con chó nhỏ này, cách nó lớn lên trong huyệt động đen tối thế nào, cách nó sống sót dựa vào năng lượng của địa linh hoa.
Cho đến khi anh dời phiến đá đi là lấy địa linh hoa, con chó nhỏ cuối cùng cũng bước ra và đi sâu vào rừng.
Sau đó bị các loại thú hoang khác ức hiếp, phải trốn đông trốn tây, nó đi dọc theo bức tường đá nhẵn nhụi và lén bò vào trong động rồng, té ngã không biết bao nhiều lần, rồi lại bò lên vô số lần.
Cuộc sống trong động rồng cũng khá yên ổn, Lục Dực Liệt Thiên Long kia dường như không thể trở về, mỗi ngày nó đều cắn nuốt tinh hạch của thú hoang để sinh tồn, cũng bởi vì ăn nhiều tinh hạch như vậy nên dần dần nó mới có năng lực phun lửa.
Con chó này thế mà lại dùng cách này khiến Cửu Thiên nhìn được cả cuộc đời của nó, Cửu Thiên cũng không biết thú hoang còn có năng lực này.
Đương nhiên sau khi nhìn thấy cảnh con chó nhỏ rời khỏi huyệt động thì bị các thú hoang khác khi dễ, không biết vì sao Cửu Thiên lại có chút xúc động.
Mỗi một con thú hoang nhìn thấy con chó nhỏ đều chỉ đùa giỡn chứ không giết chết, khiến nó thương tích đầy mình, sau đó lại thả đi, rồi lại tiếp tục trêu đùa.
Con chó nhỏ dường như có thể cảm nhận được tình cảm của Cửu Thiên, nước mắt to như hạt đậu từ trong khoé mắt con chó nhỏ rơi ra rớt mặt đất.
Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở cảnh con chó nhỏ ăn hết thịt, trong nháy mắt, dường như đây là chuyện tốt đẹp nhất trong những ngày qua của nó.
Cửu Thiên không ngờ tất cả những gì nó muốn chỉ là một miếng thịt nướng mà thôi.
Con chó nhỏ từ từ nhả miệng ra, Cửu Thiên không để ý tới chỗ mình bị thương.
Chỉ quay đầu nhìn con chó nhỏ: “Thì ra mày cũng là kẻ đáng thương.”
Con chó nhỏ chắc chắn không biết ba từ kẻ đáng thương là nghĩa gì, nhưng nó vẫn kịch liệt gật đầu.
Cửu Thiên sờ đầu nó rồi nói: “Thôi vậy, một lần coi như ngẫu nhiên gặp được, nhưng hai lần xem như duyên phận.
Mày với tao coi như cũng có duyên, tao sẽ nuôi mày như vật cưng.
Đi theo tao, không chắc có thể cho mày sống tốt, nhưng mỗi ngày đều sẽ có thịt nướng ăn.”
Con chó nhỏ vẫn kịch liệt gật đầu, như thể nó chỉ có một động tác như vậy.
Cửu Thiên cười nhìn nó, lại lấy ra một miếng thịt nướng khác, lúc này cả hắn và con chó nhỏ cùng nhau ăn.
Thời gian như dừng lại trong khoảnh khắc này, đọng lại trong hình ảnh này.
Đối với Cửu Thiên bây giờ thì hắn chỉ là quyết định nhận một con thú hoang nhỏ làm vật cưng vậy.
Nhưng đối với con chó nhỏ thì giây phút này chính là vĩnh hằng.ueueueueueueueueueueueueueue.