Tòa nhà số là nơi Mạnh Nhã ở, Triệu Nam Thiên cũng lười giải thích, nhắc nhở cậu ta: “Nếu bên chú Vương có tin tức, thì tối nay cậu chuyển bị một chút rồi gặp quản lí hạng mục với tôi.
”
Từ Minh nghiêm túc gật đầu: “Dạ! Lúc nãy Tôn mập bảo tôi, nói là còn hai ngày, nếu vẫn chưa tra ra kết quả thì bảo tôi cuốn gói rời đi!”
Triệu Nam Thiên cười lạnh, anh biết Tôn mập không dám nói thẳng với mình, nên để Từ Minh truyền lời.
“Lần sau cậu nói với anh ta, trước thứ hai nhất định tôi sẽ cho anh ta một câu trả lời!”
Buổi sáng không có chuyện gì, không biết gần đây Tôn mập đang bận cái gì, thường xuyên không thấy bóng dáng đâu.
Những người còn lại trong phòng bảo vệ, không dám đến trêu chọc Triệu Nam Thiên.
Anh vừa hút thuốc vừa trò chuyện với hai ba tên, rất nhanh đã hét buổi sáng.
Hôm nay là ngày mẹ phẫu thuật, ăn cơm trưa xong, Triệu Nam Thiên lên xe buýt đi đến thẳng bệnh viện Đông Châu.
Lúc đến nơi, đã là hai giờ chiều, vừa mới đi đến hành lang, anh đã nghe thấy anh cả và chị dâu cãi nhau.
“Đã nói rõ rồi, anh và Tiểu Thiên sẽ chia đôi tiền phẫu thuật, sao em lại thay đổi?” Anh cả cảm thấy người vợ này chỗ nào cũng tốt, nhưng lại không được nói đến tiền, cứ nói đến tiền là trở mặt.
Tiền phẫu thuật là do Triệu Nam Thiên bỏ ra, lúc nộp tiền hai người đã bàn bạc kỹ rồi, hai anh em sẽ chia đôi , tỷ tiền phẫu thuật, lại không ngờ bây giờ cô ấy không chịu nhận.
Chị dâu nói năng hùng hồn: “Bây giờ Tiểu Thiên vẫn chưa kết hôn, em giữ giúp cậu ấy, chờ khi cậu ấy kết hôn thì em lại lấy ra!”
“Đến lượt em giữ à? Tiểu Thiên đã có bạn gái, trong ví không có tiền thì sao mà được, em mau lấy ra!” Hai người lời qua tiếng lại, mắt thấy lại sắp cãi nhau.
Triệu Nam Thiên vội vàng tiến lên khuyên nhủ: “Anh cả, sao anh lại bắt nạt chị dâu thế?”
Chị dâu hừ một tiếng: “Anh cả cậu không có cái tài nào, chỉ biết bắt nạt chị là giỏi! Tiểu Thiên cậu mau vào đi, chị đi mua chút hoa quả cho cậu.
”
Trên hành lang chỉ còn lại hai anh em, lúc này anh cả mới tức giận nói: “Tiểu Thiên, em đừng xem vào chuyện này, cô ấy càng ngày càng kỳ cục!”
Triệu Nam Thiên cảm thấy nhất định phải nói chuyện rõ ràng với anh cả, suy nghĩ một chút mới mở miệng: “Anh, số tiền này cứ để em trả đi!”
Anh cả nhíu mày hỏi: “Anh là anh cả của em, từ khi nào đến lượt em phải trả số tiền này?”
Triệu Nam Thiên trầm giọng nói: “Anh chưa kịp tốt nghiệp cấp ba, đã bị mẹ bắt đi làm để kiếm tiền cho em đến trường, cả đời em sẽ không quên việc này!”
Anh cả xua tay: “Chúng ta là anh em, nói những chuyện này làm gì?”
“Sao lại không nói? năm em đi lính, là anh và chị dâu cùng nhau chăm sóc mẹ, quãng thời gian trước, mẹ bị bệnh nặng trên di chúc lại viết tất cả bất động sản đều để cho em, điều này khiến chị dâu không ngờ đến, đổi thành người phụ nữ khác đã sớm ầm ĩ với anh rồi!”
Triệu Nam Thiên cảm thấy anh cả đã tìm được một người vợ tốt.
Tuy chị dâu ăn nói đanh đá, nhưng động đến chuyện quan trọng thì không bao giờ cẩu thả, chuyện này cũng là chuyện anh phục nhất.
Triệu Nam Thiên thường xuyên nghĩ, bây giờ mình chưa có bản lĩnh, nếu như tương lai mình phát đạt, thì nhất định phải để cả nhà anh cả sống thật tốt!
Anh cả truy hỏi: “Vậy em mau nói thật với anh, em lấy khoản tiền kia từ đâu ra?”
Hơn , tỷ không phải là một số tiền nhỏ, anh ta đã sớm muốn hỏi, nhưng lại ngại vì thể diện của Triệu Nam Thiên.