“Ái chà, cô đừng nói lung tung!” Tiểu Ngọc có chút xấu hổ.
Suy nghĩ một lát, cô ta lại hỏi: “Phải rồi, làm sao cô biết anh ta không đến để tiêu phí?”
Cô gái khinh thường bảo: “Cô nghĩ thử xem, nhìn một thân hình vỉa hè của anh ta, chắc chắn người làm công lương không quá triệu một tháng.
Đến nơi này của chúng ta tiêu phí? Trừ khi anh ta muốn tháng sau ăn không khí!”
Tiểu Ngọc tò mò hỏi tiếp: “Vậy anh ta đến đây làm gì?”
Cô gái thuận miệng nói: “Đến làm việc đó! Phục vụ, bảo vệ, giữ sân khấu, làm gì không được? Chỉ là tôi cảm thấy anh ta cứ như đến làm trai bao ấy!”
Tiểu Ngọc che miệng: “Không phải chứ?”
Thấy Tiểu Ngọc không tin, cô ta nói chắc chắn: “Cô không biết à? Bây giờ khẩu vị của phú bà đã thay đổi, không còn thích mấy thằng nhóc trẻ nữa.
Bọn họ chỉ thích loại có lăng có sừng này, vừa thấy là biết đàn ông có chuyện cũ!”
Ngay lúc đám phụ nữ bàn tán xôn xao, đám người Triệu Nam Thiên đã đi theo quản lý lên lầu ba.
Quản lý là một người phụ nữ hơn ba mươi.
Qua sự phản quang của thang máy, cô ta có hứng thú mà đánh giá sau lưng.
Ông lão thì không nói, ánh mắt khinh thường.
Từ đầu đến cuối, cặp mắt kia chưa từng rời khỏi mình, hơn nữa ông còn bị què một chân, lúc bước đi cũng tập tễnh.
Tất nhiên người trẻ tuổi kia là trường hợp đầu tiên cô ta thấy, vẻ mặt căng thẳng, ngay cả ánh mắt cũng không biết nhìn về phía nào.
Điều khiến cô ta tò mò nhất chính là người đàn ông ở giữa kia: Vẫn luôn thản nhiên, tuổi cũng không lớn, dù có đối mặt cô ta cũng vô cùng bình tĩnh, nhất là đôi mắt kia, luôn khiến người ta có cảm giác nhìn rõ sự đời.
Cô tà làm ở Huy Hoàng này nhiều năm, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một tổ hợp kỳ lạ như vậy.
Nếu không có ông chủ kia báo tên, dù thế nào cô ta cũng không dám đưa tổ hợp ba người như vậy lên lầu.
Trong đầu suy nghĩ lung tung, cửa thang máy đã mở ra rồi, cô ta đưa tay nói: “Tới rồi, mời các ngài!”
Từ Minh vừa ra khỏi thang máy đã kinh ngạc đến mức miệng không khép lại được.
Tuy cậu ta cũng từng đi KTV, tuy nhiên chỉ đều là loại tiêu phí bình thường, không hề giống cái trước mắt mình.
Quá tuyệt! Trên hành lang trải thảm lông cừu rất dày, vách tường ốp gỗ mềm mại, toàn bộ trần nhà trên đầu là bích họa.
Không có một nơi nào ở đây không thể hiện sự phong cách và xa hoa.
Cậu ta có chút chột dạ, dưới chân như nhũn ra, lúc đi đường cũng còng lưng xuống, khí thế yếu ớt, không ngừng cúi đầu.
Ông cụ Vương chưa phát hiện ngoài ý muốn, đang định dặn dò hai câu, kết quả lúc quay đầu nhìn về phía Triệu Nam Thiên, trên mặt khẽ hiện lên một tia lạ thường.
Chỉ thấy vẻ mặt Triệu Nam Thiên như thường, bước chân cũng không vội không chậm.
Tuy là giá quần áo trên người rẻ mạt, như cả người anh khí định thần nhàn, không hề có nửa điểm cảm xúc với hình ảnh trước mắt.
Ông cụ Vương không dấu vết mà gật gật đầu.
Một tên nhóc như vậy, nếu không phải đã trải qua biến cố lớn, thì phải là định lực phi thường.
Bất kể là trường hợp nào, thì cũng thể hiện rõ thằng nhóc bảo vệ này không đơn giản.
“Chính là nơi này, mời vào.” Một câu của quản lý cắt ngang suy nghĩ của mọi người.
“Đi thôi.” Nói xong, ông lão chuẩn bị đi vào gian phòng trước.
Triệu Nam Thiên quan sát số phòng, cũng đi theo vào.
Bên trong phòng có phần u ám, đợi ánh mắt anh lạc đến sô pha, cả người đều trợn tròn mắt.