Bên kia còn có người trợ giúp, vậy mà từ đầu đến cuối anh đều không phát hiện? Trong lòng Triệu Nam Thiên hoảng sợ, men rượu cũng đã hết hơn nửa.
Nhưng có thế vẫn còn chậm nửa nhịp, vùng thắt lưng đau nhói một lúc, kèm theo trong miệng rên lên một tiếng đau đớn, cả người bay ra ngoài!
Triệu Nam Thiên điều chỉnh lại tư thế trước khi tiếp đất, anh bị ngã đến quay cuồng, máu ở trong bụng đang chảy cuồn cuộn, cổ họng rêu rỉ.
Anh có gắng đứng dậy và nhìn vào người đàn ông đánh lén, anh ta khoảng ba mươi tuổi, nước da ngăm đen, đầu đội mũ lưỡi trai, vẻ mặt lạnh lùng không nói câu nào.
Triệu Nam Thiên có chút tự tin đối với cơ thể của mình, cho dù là say rượu cũng không để người khác dễ dàng đến gần, người này chắc chắn không đơn giản, anh ta là người học võ!
Nghĩ đến đây anh cũng đoán ra được, Vương Như Nguyệt đã biết đối phương có trợ giúp từ trước rồi, đây mới gọi là trên tầm của bản thân?
Người đàn ông mập mạp kia lên tiếng trào phúng: “Vương Như Nguyệt, phẩm vị đúng là chẳng ra làm sao mà, thứ hàng thế này mà cũng đáng để cô đi trộm à? Xách giày cho ông đây còn không xứng nữa là!”
Vương Như Nguyệt cười lạnh, nói: “Đừng cho rằng ai cũng dơ bẩn như anh!”
Người đàn ông đáp lời: “Được, không có quan hệ gì đúng không? Đánh nó cho tao!”
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai kinh ngạc, sau đó xoay người đi về phía Triệu Nam Thiên, bước chân vững vàng, mỗi bước chân giống như đang giẫm lên trái tim người ta.
Vương Như Nguyệt hừ lạnh, cánh tay cô ta giơ lên, theo đó là ánh đèn từ xe thương vụ ở cách đó không xa cũng sáng lên.
Hai luồng ánh sáng trắng lóa mắt, sáng đến mức làm người ta hoa mắt.
Mấy bóng người hiện lên dưới ánh đèn, tiếng bước chân vang lên, bốn người đàn ông xuất hiện từ phía đối diện.
Lúc này Triệu Nam Thiên mới chợt nhận ra, là do bản thân anh ta đã nghĩ quá nhiều, anh ta chỉ là mồi câu mà Vương Như Nguyệt ném ra, bốn người đàn ông này mới mà sát chiêu của cô ta!
Nhưng anh ta lại nghĩ hoài không ra, hai người này rõ ràng không phải vợ chồng sao? Cuối cùng là mâu thuẫn gì mà tới mức cần phải có tổ chức giải quyết?
Người đàn ông mập mạp kia cũng vừa lúc phản ứng lại: “Mẹ nó, Vương Như Nguyệt, cô dám gài ông đây à?”
Vương Như Nguyệt cố nén lửa giận: “Anh biết tôi muốn gì mà!”
“Chỉ bằng cô mà muốn thoát khỏi lòng bàn tay của ông đây? Tôi cho cô biết, đời này cô đừng mơ!”
Bên này vừa dứt lời thì bên kia đã động tay động chân ngay.
Vẻ mặt Vương Như Nguyệt thay đổi liên tục, chưa đến ba phút mà tất cả mọi chuyện đã kết thúc.
Cô ta đã sớm biết bên cạnh chồng mình luôn mang theo vài người cao tay, cho nên tối nay đã chuẩn bị người, đều là cao thủ ngàn chọn vạn tuyển, còn bỏ ra một món tiền rất lớn.
Vì để đề phòng vạn nhất mà cô ta còn nảy ra một ý nghĩ bắt Triệu Nam Thiên làm mồi nhử, hòng lôi được mấy con cá đang núp trong bóng tối ra ngoài.
Đương nhiên, nếu như Triệu Nam Thiên thật sự có năng lực thì anh ta cũng có thể giúp cô ta đỡ phiền phức.
Kết quả không ngoài dự liệu, nhìn từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài Triệu Nam Thiên chính là đồ bỏ đi.
Chỉ một cú đã bị người ta đánh cho lăn quay, đến cả tư cách làm hao tổn sức chiến đấu của người ta còn không có, đoán chừng chuyện trước đây từng phục vụ cho quân ngũ cũng là nói dối.