Chương
Vừa nói, gã ta vừa giơ con ba ba trong tay ra.
Khương Bích Kiều cảm thấy chán ghét: “Anh họ của chú không có nhà, muộn muộn một chút thì lại tới.”
“Anh họ không có nhà, vậy không phải vừa đúng lúc hay sao? Sao mà còn xấu hổ chứ!”
Tôn mập vừa nói chuyện, vừa dùng thân thể mập mạp phá cửa đi vào.
Trong lòng Khương Bích Kiều trầm xuống: “Chú làm gì vậy, đi ra ngoài cho tôi!”
Con ngươi của Tôn mập đã thẳng ra: “Chị dâu à, chị ăn ba ba trước hay là ăn tôi trước?”
Nghe gã ta nói càng ngày càng trắng trợn, Khương Bích Kiều nắm chặt tay nói: “Cút, có tin tôi nói cho Tôn Chí Bình biết không?”
Sắc đẹp đã khiến thần trí Tôn mập mê muội: “Hơ, anh họ tôi cũng đang rất vui vẻ đó, lấy đâu ra tâm tư mà về nhà?”
Sắc mặt Khương Bích Kiều đã biến thành màu đen: “Tôi nghe không hiểu chú đang nói cái gì!”
Tôn mập thuận tay đóng cửa: “Chị dâu à, chị cần gì phải tự uất ức bản thân mình chứ? Anh họ không thương chị, thì có tôi thương chị. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, anh em trong nhà có đi đâu mà thiệt!”
Triệu Nam Thiên nhìn đồng hồ, nếu như Tôn Chí Bình không trở về, anh cũng chỉ có thể xông vào trong.
Cũng may đúng lúc này, cửa phòng bên kia bị người ta mở ra.
Tôn Chí Bình cũng nhận được một tin nhắn kỳ quái, lúc này mới vội vàng về nhà. Kết quả không ngờ tới lại đụng phải loại chuyện như thế này.
“Các người đang làm gì vậy?”
Tôn Chí Bình quát một tiếng chói tai khiến cho Tôn mập sợ tới mức ngu người tại chỗ.
Gã ta ngẩng đầu không dám tin, run lẩy bẩy nói: “Anh họ, sao anh đã về rồi?”
Tôn Chí Bình tiến lên trước vả một cái tát: “Con mẹ nó, nếu ông đây không về cũng sẽ không thấy được chuyện tốt mà các người đang làm!”
Tôn mập khi còn nhỏ đã rất sợ anh họ của mình, lúc này lại ăn cái tát này, càng bị dọa sợ phát khiếp.
Gã ta khóc lóc cầu xin nói: “Anh họ, chuyện này không liên quan đến em. Là chị dâu, đúng đúng… chính là chị dâu, chị ta quyến rũ em.”
Khương Bích Kiều tức giận mắng: “Tôn mập, chú đừng có mà ngậm máu phun người!”
Tuy rằng cô ta cũng muốn vụng trộm nhưng dù sao chỉ là nghĩ một chút mà thôi. Vô duyên vô cớ bị người ta hắt nước bẩn lên người, không thể nào để cho Tôn mập tùy ý bôi nhọ.
“Chứng cứ, em có chứng cứ. Chị dâu gửi tin nhắn cho em.”
Tôn mập nói xong, vội vàng lấy điện thoại ra.
Tôn Chí Bình chỉ nhìn liếc mắt một cái, nhất thời đã nổi trận lôi đình.
Anh ta không nói hai lời, cũng không hỏi nhiều, giơ tay tát mạnh hai cái vào mồm: “Con mẹ nó, cô đúng là con điếm. Ngay cả em họ tôi cũng muốn động vào, thật sự chán ghét tôi đến thế sao?”
Khương Bích Kiều bị hai cái tát này đánh cho choáng váng, ôm mặt hồi lâu mà không nói được câu nào.
“Anh… anh đánh tôi?”
“Đánh cô là còn nhẹ, mẹ nó tôi đánh chết cô!”