Chương
Bà ta bắt cô phải rời khỏi Triệu Nam Thiên, cô nhất quyết không làm!
Chỉ cần có thể làm cho tâm trạng dì Đào khó chịu, Tô Mục Tuyết sẽ cảm thấy vui vẻ. Nhìn có vẻ ấu trĩ nhưng đây lại không phải chỉ là phản kháng một cách bất lực.
Tâm trạng Triệu Nam Thiên cũng phức tạp, vốn dĩ còn đau lòng vì cô, nhưng kết quả người ta lại nói rằng không liên quan gì đến anh.
Anh thậm chí còn hoài nghi Tô Mục Tuyết xác nhận quan hệ yêu đương với anh rốt cuộc là vì thật lòng hay vì muốn chống đối dì Đào.
Anh không dám tiếp tục nghĩ xa hơn, chỉ có thể mù quáng tin tưởng rằng Tô Mục Tuyết thật sự thích mình.
Nếu mất đi chỗ dựa này, anh không biết nên làm thế nào để kiên trì đi tiếp.
Triệu Nam Thiên thấy cô cau mày, nhẹ nhàng nói: “Đừng tạo áp lực quá lớn cho chính mình, bất kể có chuyện phiền toái gì xảy ra anh đều sẽ chia sẻ với em.”
Tô Mục Tuyết cười khổ: “Chia sẻ? Anh không rước thêm phiền toái cho tôi là được rồi.”
Triệu Nam Thiên biết là cô trách cứ mình đã tự tiện đồng ý yêu cầu vô lý của dì Đào.
Nhưng dưới tình huống này, dù anh không muốn lùi bước, cũng không thể không lùi bước.
Nhưng lời nói của Tô Mục Tuyết nghe lại có hơi không thoải mái.
Anh không thích sự mạnh mẽ mà người phụ nữ này thể hiện ra ngoài, càng không thích vẻ cao thượng ấy của cô.
Đột nhiên Triệu Nam Thiên thốt lên hỏi: “Chẳng lẽ ở trong mắt cô, tôi vô dụng đến vậy sao?”
“Triệu Nam Thiên, anh có thể thôi nổi giận có được không? Đó là trăm tỷ chứ không phải trăm triệu, anh định lấy ở đâu ra?”
Tô Mục Tuyết cũng không nghĩ là sẽ nói đến chủ đề này: “Quên đi, không nói về chuyện này nữa. Vấn đề tiền để em tự tìm cách, tóm lại ngày mai anh sắp xếp phòng ở ổn định, những chuyện còn lại không cần anh lo.”
“Không lo? Vậy anh nên làm gì đây?”
Ngữ khí của Tô Mục Tuyết hơi không kiên nhẫn: “Đi làm đều đặn, nấu cơm đúng giờ là được.”
Triệu Nam Thiên cười tự chế giễu. Bạn trai cái gì? Cô chủ Tô đây là muốn biến anh thành người hầu riêng thì có.
Anh quay quắt người: “Được!”
Tô Mục Tuyết biết mình đã lỡ lời, vốn dĩ muốn giải thích nhưng kết quả cũng nói không nên lời.
Lúc sau, dưới lầu truyền đến tiếng đóng sầm cửa lại.
Tô Mục Tuyết hung hăng nhét quần áo vào trong vali, ngoài miệng còn không quên oán trách: “Tên đáng chết, vốn dĩ em đã đủ phiền rồi, anh lại làm cho em phiền thêm. Không phải chỉ nói thêm hai câu thôi sao, làm gì mà phát hỏa đến như vậy?”
……
Đúng chín giờ, Triệu Nam Thiên đến nơi.
Mở cửa phòng, thay một bộ quần áo khác và sải bước ra ngoài.
Thấy Triệu Nam Thiên, cô bất ngờ nói: “Khá đúng giờ đấy.”
Triệu Nam Thiên không trả lời ngay, ánh mắt không ngừng đánh giá người trước mặt. Nếu không phải đối phương mở miệng trước, căn bản anh không nhận ra đó là Khương Bích Kiều.