Chương
Triệu Nam Thiên nhẫn nại nghe xong: “Không nói đến cô ấy nữa, nếu cô không còn chuyện gì khác thì tôi trở về đây.”
“Này, anh không thể kiên nhẫn với phụ nữ hơn sao? Mặc dù tôi không tính là xinh đẹp, thế nhưng cũng không xấu, anh cứ như vậy mà vội vàng muốn rời đi à?”
Triệu Nam Thiên đứng lên: “Quên đi!”
“Anh đứng lại đó cho tôi!”
Triệu Nam Thiên nhìn đồng hồ: “Tôi không thể nán lại quá lâu, nếu hôm nay cô không muốn nói chuyện, vậy thì để hôm khác đi.”
“Tính tình của anh, đúng là giống y anh ta!”
Triệu Nam Thiên ngồi xuống lần nữa: “Ai? Tôn Chí Bình à?”
Khương Bích Kiều bưng ly rượu, ực một hơi uống cạn.
Triệu Nam Thiên lại hỏi: “Cô nói một chút đi, nghĩ sao hả?”
Cô ta dùng sức nắm chặt ly rượu, đến cả đốt ngón tay cũng bắt đầu trắng bệch: “Tôi muốn khiến anh ta thân bại danh liệt!”
“Nguyên nhân là bởi vì cái tát ngày hôm nay sao?”
Khương Bích Kiều đứng lên: “Anh đi theo tôi!”
Sau khi trả phòng, cô ta trực tiếp đi về hướng đường cái đối diện.
Triệu Nam Thiên không hiểu rõ tình huống, đi theo hai bước mới phát hiện không đúng, Khương Bích Kiều đã nhanh chóng đứng ở cổng khách sạn.
Khách sạn không lớn, nhưng tấm biển có dòng chữ “phòng theo giờ” ở cửa thực sự rất bắt mắt.
Triệu Nam Thiên không dám đuổi theo, đứng xa xa nhắc nhở một câu: “Những gì nên nói tôi cũng đã nói với cô rồi.”
“Tôi không nghĩ anh lại thấp kém như vậy, nếu anh không dám đi vào thì cút cho tôi!”
Khương Bích Kiều quay người bước vào sảnh khách sạn.
Triệu Nam Thiên do dự một hồi lâu, lúc này mới đi vào theo, kết quả căn bản là Khương Bích Kiều không chờ anh đã đi vào thang máy.
Ông chủ đứng bên cạnh chào hỏi một câu: “Người anh em, có bản lĩnh đấy, để phụ nữ dùng tiền mướn phòng, rất trâu bò!”
Nói xong, ông ta thuận miệng báo số phòng.
Triệu Nam Thiên cũng lười giải thích, trực tiếp đi vào thang máy.
Căn phòng nằm ở một bên hành lang, anh đến gần chỉ thấy cửa không khóa, bên trong có ánh đèn sáng lên.
Triệu Nam Thiên có chút không hiểu, con mẹ nó đang xảy ra chuyện gì vậy?
Nghĩ không ra kết quả, dứt khoát đẩy cửa vào phòng, một khi có cái gì không đúng, nhanh chóng thoát thân là được.
Kết quả vừa mới vào phòng, anh đã trợn tròn mắt.
Khương Bích Kiều đứng trước mặt anh, áo cánh cộc tay đã cởi ra, chỉ còn lại một chiếc áo bó sát.
Sở dĩ anh không xoay người rời đi, là bởi vì nhìn thấy hình ảnh khó mà tưởng tượng nổi.
Làn da của Khương Bích Kiều không tính là trắng, nhưng khỏe mạnh, làn da lẽ ra phải mịn màng ấy lại tràn đầy vết thương.