Chương
Kết quả là ngày hôm sau khi anh đi làm, Tiểu Vũ đã mang cho anh một thứ.
Khi mở ra vừa nhìn thực sự là bức chữ mẫu “Hạc đếm một đời người”.
Điều quan trọng nhất là phía dưới còn có chữ kí của bậc thầy Lạc Tuyết.
Phản ứng đầu tiên của Đường Bảo Khiết, chắc chắn đây là giả!
Không nói đến cái gì khác nữa, nếu như chữ viết này là thật, chỉ riêng chữ kí này cũng làm giá trị của nó tăng lên gấp bội phần.
Theo kinh nghiệm của cô ta, tác phẩm này ít nhất là mười hai tỉ, đó mới chỉ là giá thị trường, nếu mua được ở nhà đấu giá, giá sẽ tăng dao động ít nhất từ hai mươi đến ba mươi phần trăm.
Đường Bảo Khiết không thể phân biệt thật giả, nên cô chỉ có thể đâm lao phải theo lao thôi.
Kết quả là trong bữa tiệc ngày hôm qua sau khi lấy ra cho mọi người xem, ông cụ liền kêu lên: “Chữ đẹp!”
Không nghi ngờ gì nữa, chữ mẫu này là hàng thật và khiến cô ta ngay lập tức trở thành tâm điểm của bữa tiệc.
Vô số người hỏi để truy tìm nguồn gốc của bức chữ mẫu này, Đường Bảo Khiết không muốn kể ra uẩn khúc bên trong đó, nên cô ta chỉ có thể trả lời một cách qua loa cho xong chuyện.
Kết quả là cô ta lơ đãng không tập trung cả ngày, cho đến lúc nãy, rốt cuộc không thể chịu được nữa liền bấm điện thoại gọi cho Triệu Nam Thiên.
Nghe giọng điệu của cô ta, Triệu Nam Thiên liền biết chắc là đã vượt qua bài kiểm tra, nên tùy ý trả lời: “Một người bạn tặng thôi.”
Đường Bảo Khiết tức giận sắp phát điên lên: “Một người bạn tặng? Anh đang đùa với tôi đấy à, chữ mẫu của bậc thầy Lạc Tuyết, có ai lại tùy tiện tặng nó cho anh chứ?”
Triệu Nam Thiên giải thích,: “Có thể anh ta cũng không biết rằng bức chữ mẫu này lại có giá trị lớn như vậy, nếu biết chắc cũng sẽ không tặng cho tôi.”
Đường Bảo Khiết không cam tâm hỏi tiếp: “Người bạn nào?”
Triệu Nam Thiên vò đầu bứt tai nghĩ ra một lời giải thích mà anh cho là hoàn toàn phù hợp: “Là người bạn tôi quen ở nước ngoài, chuyện đã xảy ra rất lâu rồi, bây giờ cũng không thể liên lạc được nữa.”
Đường Bảo Khiết nhận thấy có gì đó sai sai: “Trước đây không phải anh là quân nhân ư, làm sao có thể quen biết bạn nước ngoài?”
“Khi đi du lịch.”
“Đi du lịch ở đâu? Nước nào?”
“Trưởng phòng Đường, có phải cô hỏi nhiều quá rồi không?”
“Triệu Nam Thiên, anh nghĩ tôi sẽ tin những gì anh nói sao?”
“Tin hay không là chuyện của cô, dù sao việc tôi hứa với cô tôi đã làm rồi!”
Vừa nói, Triệu Nam Thiên trực tiếp cúp máy, anh mặc kệ Đường Bảo Khiết mắng chửi ra sao.
Quả thật lai lịch của bức họa này có vấn đề, nếu đó không phải là bất đắc dĩ, anh sẽ không sẵn sàng đưa nó ra.
…
Ở đầu dây bên kia, Đường Bảo Khiết vẫn là âm thầm tức giận, ai đó gọi điện thoại tới.
Cô ta còn tưởng rằng là Triệu Nam Thiên gọi tới xin lỗi, không thèm nhìn liền nói: “Bây giờ mới xin lỗi? Đã muộn rồi, anh cứ chờ đấy!”
Đầu dây bên kia cười đắc ý: “Ôi chao, là ai chọc giận Bảo Khiết nhà ta vậy? Nói cho ông biết, ông sẽ giúp con hả giận!”