Chương
Người đàn ông nhìn chằm chằm Vương Như Nguyệt, hung tợn mắng mỏ: “Nghe thấy chưa? Mau đi nộp tiền với y tá!”
Vương Như Nguyệt tự nhận mình xúi quẩy, đang định làm theo, lại bị Thư Trúc ngăn lại.
Cô ta mở miệng nói: “Còn nữa, tôi vừa mới kiểm tra, hộp sọ của bệnh nhân quả nhiên có tổn thương, nhưng xét theo vết thương, hẳn là không phải vết thương mới!”
Nghe vậy, tất cả mọi người có mặt ngoại trừ Triệu Nam Thiên đều thay đổi sắc mặt.
Người đàn ông hạ giọng, trong giọng nói có ý cảnh cáo: “Bác sĩ Thư, tốt hơn hết cô đừng nói nhảm nữa!”
Một bác sĩ nam hơi lớn tuổi bước tới, nhẹ nhàng kéo Thư Trúc từ phía sau, ra hiệu cho cô ta cứ khám bệnh là được, đừng xen vào chuyện của người khác.
Anh ta đã nhìn thấy quá nhiều tình cảnh giống thế này trong bệnh viện, cũng không dễ dàng phân biệt được thật giả. Nhưng là một bác sĩ, thật sự không cần thiết phải vướng vào những rắc rối như vậy.
Họ không phải là cảnh sát, bệnh nhân bị thương khi nào không liên quan gì đến bệnh viện.
Họ là bác sĩ, chỉ quan tâm đến việc khám bệnh và cứu người, không hỏi đến chuyện khác.
Đạo lý đơn giản này, Thư Trúc cũng hiểu.
Bệnh viện chỉ cần kiếm tiền, chỉ cần có thể nhận được phí phẫu thuật, phí khám bệnh và điều trị, sự thật không liên quan gì đến họ, cũng không cần tự gây rắc rối cho chính mình.
Nhưng chuyện này liên quan đến Triệu Nam Thiên, bất luận như thế nào thì cô ta cũng không thể giữ thái độ trung lập.
Cho dù lần trước hai người có cãi vã không vui chút nào, Thư Trúc vẫn là người không tàn nhẫn được.
Nói đi cũng phải nói lại, sở dĩ lần trước gây náo loạn như vậy ở phòng bệnh, thứ nhất là vì cô ta vừa mới chia tay với Thôi Phong, tâm trạng không tốt, thứ hai là do mẹ cô ta xúi giục.
Sau này cô ta đã hối hận, nếu Triệu Nam Thiên không hạnh phúc thì cô ta có quyền tranh giành.
Nhưng trước mắt Triệu Nam Thiên rất hòa thuận với cái cô Tô Mục Tuyết đó, thậm chí gia đình của anh cũng rất hài lòng với Tô Mục Tuyết. Tại sao cô ta lại phải đi phá hoại hạnh phúc của người khác chứ?
Tại sao lại phải làm nhân vật phản diện mà mọi người đều ghét?
Huống chi, thời điểm trước chia tay, là cô ta có lỗi với Triệu Nam Thiên chứ không phải Triệu Nam Thiên là người có lỗi, nên cô ta càng không có lý do gì để làm ầm ĩ cả.
Vì vậy, hôm nay, cô ta bướng bỉnh muốn giúp đỡ.
Từ chối lời nhắc nhở thiện ý của nam bác sĩ, Thư Trúc cứng rắn nói: “Tôi là bác sĩ, đương nhiên không thể nói nhảm, tôi có thể chịu trách nhiệm về những gì mình đã nói!”
Triệu Nam Thiên cảm động trong lòng. Anh không ngốc, đương nhiên nhận ra Thư Trúc muốn giúp anh.
Nếu không, khám bệnh lấy tiền là được, cần gì phải vô duyên vô cớ mà chọc vào mấy chuyện rắc rối này chứ?
Người đàn ông đỏ bừng mặt: “Không thể nào, anh trai tôi bị thương vào ngày hôm nay, bị người ta đánh bằng chai rượu. Nó vẫn còn ở trong quán của họ đấy!”
Thư Trúc nhướng mày: “Chai rượu? Nếu vừa rồi tôi không khám sai, vết thương của bệnh nhân có bụi đất, chắc là bị vật cứng như tảng đá làm bị thương!”
Người đàn ông mắng: “Cô đang nói nhảm nhí gì vậy!”
Thư Trúc nói một cách khách quan: “Tôi không nói nhảm. Vết thương của bệnh nhân đã hơn hai mươi tư giờ không được chữa trị kịp thời, còn nhiễm trùng ở mức độ vừa. Tôi đề nghị các anh phải cho người bệnh nhập viện chữa trị ngay lập tức!”