Chương
“Cảm ơn em!”
Triệu Nam Thiên thở ra một hơi nặng nề, tuy rằng hai người không cùng nhau đi đến cuối, nhưng cuối cùng cũng không phát triển đến kết quả tệ hại nhất, điều này khiến anh có chút nhẹ nhõm.
Đang lúc nghĩ ngợi, Thư Trúc đột nhiên mở miệng: “Triệu Nam Thiên, em có một yêu cầu, anh có thể đồng ý không?”
Triệu Nam Thiên chợt căng thẳng không rõ lý do.
Triệu Nam Thiên im lặng hồi lâu mới nói: “Yêu cầu gì, em cứ nói đi!”
Thư Trúc dường như phải hạ dũng khí rất lớn: “Chúng ta còn có thể làm bạn được không? Là loại quan hệ… tốt hơn bạn bè bình thường một chút?”
Triệu Nam Thiên sững sờ, sau khi chia tay có thể làm bạn với nhau sao?
Trước đây anh không cân nhắc chuyện này, nhưng bây giờ vấn đề nằm ở trước mắt, anh đột nhiên không biết phải giải quyết như thế nào.
Thư Trúc vội vàng tới trước mặt nói: “Anh đừng hiểu lầm! Em chỉ muốn… khi tâm trạng không vui, có người có thể trò chuyện với em. Em sẽ không bao giờ làm phiền cuộc sống của anh hay làm anh khó xử đâu.”
Thái độ của Triệu Nam Thiên hòa hoãn lại: “Em đã nói như vậy, chẳng lẽ tôi còn có thể cự tuyệt à?”
Thư Trúc nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh.”
“Đi thôi, tôi đỡ em xuống xe.”
“Khỏi đi, sẽ bị người ta nhìn thấy.”
“Vừa nãy em cũng đã nói mà, chúng ta là bạn bè. Đưa bạn bè của mình về nhà, nếu bị người khác nhìn thấy thì sao đâu chứ?”
“Đồng ý.”
Thư Trúc thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể nói chuyện thoải mái. Lúc này khi hòa hợp với Triệu Nam Thiên một lần nữa, cô ta không còn cảm thấy khó xử nữa.
Đi dạo trong khu phố, cả hai cố tình giữ khoảng cách.
Triệu Nam Thiên thuận miệng hỏi: “Em thật sự chia tay với Thôi Phong rồi à?”
Thư Trúc bình tĩnh nói: “Không phải em muốn chia tay. Trong chuyện này đúng là lỗi của em, nhưng anh ta hoàn toàn không cho em cơ hội giải thích.”
“Có phải là có hiểu lầm gì không? Mặc dù tôi không thích Thôi Phong nhưng có thể thấy thời gian qua anh ta vẫn quan tâm đến em.”
“Không có hiểu lầm gì cả. Anh ta đã có tình yêu mới. Có thể tha thứ cho em mới là lạ.”
Thư Trúc xua tay: “Bỏ đi, đừng nói tới anh ta nữa, anh và cô Tô thế nào rồi? Lần trước gặp mặt, em cảm thấy bác gái rất thích cô ấy.”
Triệu Nam Thiên cười khổ: “Đúng vậy, nhưng em cũng biết hoàn cảnh của hai đứa bọn tôi khác nhau, cách nhìn và góc độ nhìn nhận vấn đề khó tránh khỏi sẽ có mâu thuẫn.”
Thư Trúc vuốt tóc: “Không phải em nói anh đâu. Có đôi khi tính tình của anh thật sự phải thay đổi. Người phụ nữ xuất sắc như Tô Mục Tuyết có chút nhỏ nhen là chuyện bình thường. Anh phải nhường nhịn một chút.”
Triệu Nam Thiên nghi ngờ: “Tính tình tôi rất không tốt hả? Giống như khi chúng ta còn hẹn hò, tôi cũng thường xuyên nhận sai hơn còn gì!”
Thư Trúc nửa đùa nửa thật nói: “Tính tình của anh không tồi mà là hơi có chút gia trưởng, có đôi khi thật sự rất độc đoán!”