Chương
“Ha ha, con thật có năng lực!”
Thư Trúc chả hiểu ra sao: “Không biết mẹ đang nói cái gì.”
Bà vừa ấy chiếc túi từ tay con gái, vừa đưa mắt nhìn ra cửa.
Thấy hành lang không có ai, bà ta kinh ngạc hỏi: “Con còn giả ngu với mẹ, người ta đâu rồi? Tại sao không vào nhà ngồi chơi.”
Lúc này Thư Trúc mới hiểu ra, còn cố ý giả bộ hồ đồ: “Ai?”
Mẹ Thư nghi hoặc: “Triệu Nam Thiên đó, hôm nay không phải là nó đưa con về à?”
Thư Trúc bất ngờ hỏi: “Làm sao mẹ biết?”
“Dì Vương hàng xóm mới nói, bả nói thấy hai người các con trong khu phố, còn hỏi mẹ khi nào thì được uống rượu cưới của hai đứa nữa đó.”
Thư Trúc cảm thấy đau đầu, dì Vương này đúng là tọc mạch, chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã truyền tới tai mẹ cô ta rồi.
Cô ta vội vàng giải thích: “Mọi chuyện không như mẹ nghĩ đâu, hôm nay con giúp Triệu Nam Thiên một việc nên ảnh mới đưa con về.”
Thư Trúc không nói chuyện tranh chấp trong bệnh viện, kẻo mẹ cô ta lo lắng.
Nghe xong, mẹ Thư thất vọng: “Thật sao? Thư Trúc à, mẹ có thể nói cho con biết…”
Thư Trúc nghe vậy khó chịu, che tai lại nói: “Mẹ, mẹ đừng nói lung tung. Con và Triệu Nam Thiên là chuyện không thể. Cũng đâu phải là con không tìm được đàn ông đâu. Mẹ cứ vậy hoài à?”
Nhìn thấy cô ta như vậy, mẹ Thư không thể ép cô ta được nữa: “Nếu con đã không muốn quan tâm đến nó thì mẹ sẽ không ép con, nhưng mà con phải cẩn thận chút!”
Thư Trúc càng nghe càng mơ hồ: “Cẩn thận cái gì?”
Mẹ Thư lo lắng nói: “Ôi chao, con gái ngoan của mẹ, mấy thứ đàn ông như này, không có chuyện gì mà lại xum xoe, chắc chắn là có ý đồ! Mặc dù con không muốn cho nó cơ hội, nhưng còn nó thì sao?”
Thư Trúc xem như phục trước lối suy nghĩ của mẹ mình rồi. Bạn gái của Triệu Nam Thiên người ta xinh đẹp như vậy, nào có tâm tư dây dưa với mình?
Dù có dây dưa thì cũng là cô ta dây dưa với người ta.
Huống chi, cả hai người họ đều đã nói rõ với nhau rồi, cứ nói đi nói lại thế này cũng không có ý nghĩa gì.
“Con mệt rồi, mẹ cũng đi ngủ sớm đi.”
Thư Trúc đóng cửa vào phòng ngủ, vừa nằm xuống thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Cô ta tưởng là Triệu Nam Thiên, vội vàng bắt máy: “Đừng lo lắng, em về đến nhà rồi.”
Theo thói quen của hai người khi hẹn hò trước đây, sau khi chia tay, Triệu Nam Thiên vẫn luôn gọi điện xác nhận xem cô ta đã về đến nhà chưa, như vậy mới yên tâm được.
Lấy Thôi Phong làm ví dụ, anh ta cũng đã đưa cô ta về một vài lần, nhưng anh ta không thể làm được điều này.
Thư Trúc cười khổ, những chi tiết nhỏ trước đây hoàn toàn bỏ qua, nhưng bây giờ mới tinh tế phân tích cảm nhận, sau đó từ từ phóng đại, càng có thể cảm nhận được trước đây anh rất tốt.
Tiếc thay, người ta luôn chỉ biết trân trọng khi đã mất đi.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ đầu dây bên kia, cắt ngang mọi ký ức tốt đẹp của Thư Trúc.
“Con mụ này, mày đang động dục với ai vậy?”
Thư Trúc bị dọa sợ, giọng nói của người đàn ông này quá lạnh lẽo, có chút quen thuộc nhưng nhất thời không thể nhớ ra đã từng nghe ở đâu.