Chương
Con Audi AL của Tô Mục Tuyết đặt tại vùng Giang Bắc cũng được xem như thứ dữ, nhưng ở trong này thì hoàn toàn không nhìn ra nửa điểm sáng giá.
Tất cả các loại xe xung quanh đều là hàng cao cấp, BBA là rất bình thường, Rolls-Royce và Bentley cũng chẳng tính là quý hiếm, thỉnh thoảng còn có mấy chiếc xe thể thao chạy ngang qua.
Nếu ngồi xe bus đi thì tốn hơn một giờ mới đến, còn tự lái xe thì không đến nửa tiếng.
Dần dần, một tòa cao ốc với những bức tường màu xanh lam hiện ra trong tầm mắt.
Tòa nhà cao gần ba mươi tầng, trên đỉnh có một tấm biển khổng lồ – tập đoàn Tô Phong.
Oai phong và vinh hiển, khó trách thái độ của dì Đào đối với anh tự cao tự đại như vậy, nhà họ Tô thật sự có vốn để kiêu ngạo.
Tô Mục Tuyết ở nhà cũng không đề cập nhiều đến công việc.
Bởi vậy, Triệu Nam Thiên chỉ biết nhà họ Tô kinh doanh bách hóa.
Anh biết họ hoạt động nhiều năm ở Đông Châu, sở hữu không ít thị trường bách hóa nhưng cụ thể có bao nhiêu cửa hàng, thu nhập như thế nào thì anh hoàn toàn không biết.
Triệu Nam Thiên vừa lái xe vừa hỏi: “Tòa nhà này là sản nghiệp riêng của gia đình em sao?”
Tô Mục Tuyết gật đầu: “Đúng vậy, năm đó lúc việc làm ăn của nhà họ Tô có chút tiến triển, bố em dốc sức bác bỏ ý kiến của đại đa số, chấp nhận mắc một khoản nợ lớn để đầu tư vào tòa nhà này. Anh không biết chứ, để trả được khoản vay của tòa nhà này mà Tô Phong suýt chút sụp đổ.”
Triệu Nam Thiên cười khổ, cuối cùng cũng biết được cửa nhà họ Tô cao thế nào.
Người bình thường muốn khoe của đều là nhà của mình ở nội thành có bao nhiêu phòng ốc, thế này thế kia đủ kiểu.
Còn Tô Mục Tuyết thì ngược lại, người ta hoàn toàn đủ tư cách để nói nhà của tôi ở nội thành có một đống lầu!
Trong lòng Triệu Nam Thiên không khỏi bội phục cái người bố vợ hời chưa từng gặp mặt này.
Vào thời điểm đó, bất động sản còn chưa mang lại lợi nhuận lớn như vậy, nhưng thay vì dùng tiền tích lũy để mở rộng mặt bằng như những thương nhân khác thì ông lại đem đi xây nhà.
Chỉ riêng sự quyết đoán này vào thời điểm đó quả thực không phải chuyện đơn giản!
Anh tò mò hỏi: “Vậy bây giờ ở trong nhà chắc không còn ai phản đối chính sách của bố em nữa nhỉ?”
Tô Mục Tuyết không khỏi có chút tự hào: “Phản đối? Trong vòng vài chục năm, tòa nhà này đã nâng giá trị con người của Tô Phong lên gấp trăm lần, đồng thời cũng khiến bố em trở thành một trong những người giàu nhất của Đông Châu, ai dám phản đối chứ?”
Triệu Nam Thiên không thể tưởng tượng nổi gia sản nhà họ Tô rốt cuộc khủng khiếp như thế nào, chẳng qua cho dù bây giờ họ có rơi khỏi thần đàn thì cũng chẳng đến phiên một tên bảo vệ quèn như anh có thể nhìn được.
Hiện tại, anh ít nhiều gì cũng lý giải được một chút tâm tình của dì Đào rồi.
Nhà họ Tô muốn có được ngày hôm nay đã phải trải qua không biết bao nhiêu lần lựa chọn và nguy hiểm.
Anh là một người ngoài không có chút lai lịch gì, tùy tùy tiện tiện chạy đến muốn hái đào, chả trách dì Đào lại nhảy dựng lên.
“Đầu tư bất động sản sinh lời nhiều hơn kinh doanh, nếu tòa nhà này có thể gần trung tâm thành phố một chút thì tốt hơn nhiều.”
Anh quan sát xung quanh, tòa nhà này bị vây kín xung quanh, nếu tiến gần trung tâm thành phố thêm một chút giá cả sẽ rất cao.