Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

chương 645

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Tô Mục Tuyết tiến lên kéo anh lại, nói: “Triệu Nam Thiên, con người anh làm sao vậy? Căn nhà này là của ai, quan trọng đến vậy sao?”

“Không quan trọng sao? Người phụ nữ của anh, anh tự kiếm tiền, tự nuôi bằng chính năng lực của mình. Tại sao tự nhiên lại phải nhận sự giúp đỡ từ anh ta chứ?”

“Em không có bảo thủ như anh nghĩ, ai kiếm tiền nuôi gia đình mà chẳng giống nhau? Hơn nữa cũng không phải là ở không, vẫn phải trả tiền thuê nhà mà!”

“Chỉ gần mười triệu tiền thuê nhà, Tô Mục Tuyết, nói thế em vẫn tin sao? Sợ là còn không đủ thanh toán phí vật nghiệp nữa đấy!”

Tô Mục Tuyết không lập tức trả lời ngay, không chỉ là Triệu Nam Thiên, nếu sớm biết căn phòng này xa xỉ như vậy, cô sẽ không bao giờ nhận.

Mặc dù đang trong hoàn cảnh khó khăn nhưng chưa đến nông nỗi phải xin người khác bố thí, không chỉ vì lòng kiêu hãnh của cô mà còn là vì lo lắng do dự đến cảm nhận của Triệu Nam Thiên.

Bất kể nói thế nào đi chăng nữa thì quan hệ bây giờ của hai người là người yêu, vô duyên vô cớ chấp nhận sự ưu ái của một người đàn ông khác, vậy cô thành loại người gì chứ?

Thực ra kể từ khi xác nhận quan hệ với Triệu Nam Thiên, cô vẫn luôn tránh tiếp xúc ngoài công việc với Từ Hoa Dương.

Nhưng trong tay đối phương đã nắm được một số vốn đủ để cứu Tô Phong, muốn tránh khỏi hoàn toàn làm sao có thể dễ dàng như vậy?

Lấy căn nhà ngày hôm nay làm ví dụ, nếu cô trực tiếp từ chối Từ Hoa Dương, khó tránh khỏi sẽ khiến trong lòng đối phương cảm thấy khó chịu, đến lúc đó có muốn bàn chuyện tiếp tục hợp tác, chắc chắn lại rất khó khăn.

Vậy nên, lần này cô cũng muốn thăm dò giới hạn của Triệu Nam Thiên.

Kết quả thật không ngờ, phản ứng của người này lại lớn như vậy.

Nhất là khi bị Triệu Nam Thiên chất vấn, Tô Mục Tuyết đã biết mình sai rồi, nhưng trước mắt cô nên làm thế nào đây?

Triệu Nam Thiên nhìn thấy vẻ khó xử của Tô Mục Tuyết: “Em thích ở đây sao?”

Tô Mục Tuyết hít một hơi thật sâu: “Thích thì sao? Thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi, sau này em bảo người trả lại nhà cho anh ta.”

Triệu Nam Thiên bình tĩnh nói: “Nếu như em thật sự muốn ở lại thì có thể, tiền thuê nhà anh sẽ chịu trách nhiệm.”

“Triệu Nam Thiên, anh có biết, tiền thuê hàng tháng của một căn nhà như thế này là bao nhiêu không?”

Tô Mục Tuyết không muốn cãi nhau với anh, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng gia trưởng này của anh, cô có chút không nhịn được mà tức giận.

Lần trước đồng ý trả số tiền dì Đào cũng như thế, hôm nay cũng như thế. Thực sự không biết rốt cuộc anh lấy đâu ra tự tin để nói ra những điều đó!

Triệu Nam Thiên hỏi lại: “Một trăm triệu đã đủ chưa?”

“Anh lấy đâu ra một trăm triệu?”

“Em về trước đi, trước khi tan làm, anh bảo đảm sẽ làm được.”

Nhìn thấy Triệu Nam Thiên chuẩn bị rời đi, Tô Mục Tuyết vội vàng ngăn cản: “Triệu Nam Thiên, em không quan tâm anh lấy số tiền đó từ đâu, nếu như để tranh đua với Từ Hoa Dương, anh hoàn toàn không cần làm như vậy!”

“Chuyện này không liên quan gì đến anh ta.”

“Vậy thì vì cái gì?”

Triệu Nam Thiên chắc như đinh đóng cột nói: “Vì em!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio