- Hạ Vy... là em sao?
Tuyết Hạ Huyên nghi hoặc hỏi.
- Là tôi, hôm nay tôi đến đây, chính là muốn giết chết chị đó! Người đàn bà ngu xuẩn!
Tuyết Hạ Vy chán ghét nhìn Tuyết Hạ Huyên, không ngần ngại mà nói ra ý định của chính mình.
- Em... sao lại muốn giết chị? Chị là chị của em mà, Hạ Vy? Hạ Vy, em là đang nói đùa có phải không?
Cả người Tuyết Hạ Huyên chợt trở nên cứng đờ, Hạ Vy hình như là đang nói đùa thì phải?
Đúng vậy, em ấy là đang nói đùa mà! Không đời nào em ấy lại muốn giết cô!
- Chị thật là ngu ngốc! Tôi chưa từng thấy ai ngu ngốc như chị vậy! Nghe cho rõ đây, tôi đến đây chính là muốn giết chết chị, cả cái đứa nghiệt chủng trong bụng của chị nữa, chị gái thân yêu à!
Tuyết Hạ Vy cảm thấy càng nhìn người phụ nữ này cô càng thêm chán ghét!
Tại sao chị ta lại ngu ngốc đến như vậy? Hay là chị ta đang giả vờ giả vịt?
Ý tứ trong lời nói của cô rất rõ ràng, chị ta không hiểu hay là không muốn hiểu?
- Không! Không phải như vậy! Em làm sao lại muốn giết chị và con của chị được! Đó là cháu của em, em không đời nào nhẫn tâm giết chết cháu của mình và chị gái của mình! Đúng không? Hạ Vy, em thật biết đùa mà!
Tuyết Hạ Huyên cố gắng áp chế một cỗ bất an đang trào dâng trong lòng mình, cô một mực cho rằng Tuyết Hạ Vy đang nói đùa.
- Đùa? Nực cười! Chị nói rằng tôi sẽ không đời nào giết chị sao? Sau bao nhiêu chuyện chị gây ra cho tôi mà tôi lại dễ dàng bỏ qua cho chị sao? Hừ, chị đừng quá đề cao bản thân của chính mình như vậy! Ha ha, chị quả là người đàn bà ngu xuẩn mà!
Nói đến đây, Tuyết Hạ Vy chợt cười lớn.
- Tôi hận chị còn không hết nữa là, khi nhìn thấy khuôn mặt của chị tôi càng thêm chán ghét!
- Hận? Hạ Vy, tại sao em lại hận chị?
Nghe Tuyết Hạ Vy nói, Tuyết Hạ Huyên chỉ cảm thấy thần trí mơ hồ không rõ.
Hận?
Hạ Vy, tại sao lại hận cô?
- Muốn biết lý do vì sao tôi lại hận chị chứ gì? Tốt thôi..
Khóe môi Tuyết Hạ Vy chợt nở nụ cười, tay nắm chặt lại.
- Từ nhỏ, chị đã dành được tình yêu thương của ba mẹ nhiều hơn tôi, đôi lúc tôi còn cảm thấy bản thân mình quá dư thừa khi ở trong căn nhà đó, tôi cảm thấy, chị là con ruột của họ, còn tôi, có lẽ là được họ nhặt từ cái xó bẩn thỉu nào không chừng. Chị học giỏi hơn tôi, điểm lúc nào cũng cao hơn tôi, luôn được mọi người xung quanh yêu mến, là trung tâm của sự chú ý. Còn tôi, không khác gì một cái bóng đèn! Chưa hết, đó chỉ mới là lúc nhỏ, khi lớn lên, vì cớ gì? Vì cớ gì mà người đàn ông tôi yêu lại về tay chị, lại làm chồng của chị? Tôi yêu anh ấy trước chị cơ mà! Chị có biết không? Khi ấy, tôi quả thực rất đau khổ, đau khổ khi nhìn thấy hai người lúc nào cũng tình cảm mặn nồng với nhau công khai như vậy! Nhìn cái cảnh đó, tim của tôi như muốn xé nát ra!
Tuyết Hạ Vy chợt nở nụ cười, ánh mắt thâm sâu khó lường.
- Tôi lúc ấy đã tìm mọi cách để quyến rũ Minh Nghiệp, tất nhiên, tôi đã thành công mĩ mãn, và chị là người thua thảm hại! Ha ha!