Lâm Nhược Phỉ cơ hồ mất đi điểm tựa mấu chốt, cô hiện tại cứ như người mất hồn, đưa mắt nhìn về phía hai thân ảnh xa xăm hiên ngang rời đi.
Huyên Huyên của cô phải làm sao đây?!
Nước mắt không kìm được mà tiếp tục tuôn ra, cô đưa tay bịt miệng, cố giấu đi tiếng nấc nghẹn bên trong.
Huyên Huyên, tại sao cậu lại khổ đến như vậy?
- Đừng khóc, anh đưa em về nhà nghỉ ngơi!
Thấy cô khóc, Triệu Tư Vũ cũng không khá hơn là bao, trong lòng anh hiện tại như bị vật nhọn sắc bén không chút lưu tình đâm mạnh vào.
Anh yêu cô, cũng đồng nghĩa với việc, anh sợ nước mắt của cô.
Anh muốn cô phải luôn vui vẻ hoà đồng, chứ không phải là thương tâm nức nở như lúc này.
Anh sợ, sợ một Lâm Nhược Phỉ lạc quan ngày trước bốc hơi khỏi thế giới.
Lâm Nhược Phỉ biết anh đang lo lắng cho mình nên đành phải đồng ý.
- Đi thôi!
Vừa về đến nhà, Lâm Nhược Phỉ đi vào phòng, cô lập tức ngã người xuống chiếc giường kingsize mềm mại rộng lớn, đáy mắt cô vô thần nhìn lên trần nhà, sâu thẳm bên trong là một loại áp lực lớn lao.
Phải, cô áp lực, hôm nay đã quá nhiều chuyện xảy ra, cô cơ hồ không thể tiếp nhận..
Cô muốn ngủ, muốn quên hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra vào hôm nay..
Nhưng, cô lại không tài nào ngủ được, một tràn suy nghĩ hỗn loạn không ngừng hiện lên trong đầu cô.
Nếu Huyên Huyên tỉnh dậy thì mọi chuyện sẽ phải ra sao đây?
Nếu cậu ấy biết Khương Minh Nghiệp muốn ly hôn thì cậu ấy sẽ phải ra sao đây?
Nếu cậu ấy biết Tuyết Hạ Vy có thai với chồng mình thì cậu ấy sẽ phải ra sao đây?
Nếu cậu ấy biết mình bị hủy dung thì cậu ấy sẽ phải ra sao đây?
Nếu cậu ấy biết mình không thể nhìn thấy ánh mặt trời ban mai được nữa thì cậu ấy sẽ phải ra sao đây?
Huyên Huyên, cậu thực xấu số, ước gì, mình có thể thay cậu gánh đỡ một phần thì tốt biết mấy..
"Reng"
Hồi chuông điện thoại vang lên inh ỏi chói tai, Lâm Nhược Phỉ nhíu mày, cô đưa tay, cầm lấy điện thoại.
Hiện tại đã khuya, ai lại gọi vào giờ này?
- Ai đó?
Kề điện thoại vào tai, cô dè dặt cẩn trọng nói với đầu dây bên kia.
- Tôi là bác sĩ chữa trị cho Tuyết tiểu thư! Cô ấy đã tỉnh rồi, phiền người nhà đến gấp!
- Được được! Tôi đến liền!
Vừa nghe đầu dây bên kia nói xong, cô lập tức gật đầu nguầy nguậy, sắc mặt cũng rạng rỡ hơn vài phần.
Cô gác máy, sau đó lại tiếp tục nhấn một dãy số.
- Vũ, Huyên Huyên đã tỉnh rồi, anh mau đưa em đến bệnh viện ngay đi!
Giọng Lâm Nhược Phỉ không khống chế được vui mừng hân hoan nhưng sâu thẳm bên trong lại là một khảm lo âu lắng đọng.
Vậy thì..
Huyên Huyên đã biết mình bị hủy dung..
Huyên Huyên đã biết mình không thể nhìn thấy được nữa..
Nghĩ đến đây, cô liền không khống chế được mà bật khóc nức nở.
Nghe thấy tiếng khóc của Lâm Nhược Phỉ ở đầu dây bên kia, Triệu Tư Vũ trong lòng nóng như lửa đốt, anh lo lắng gọi cô:
- Em làm sao thế?
- Em không sao hết, anh đưa em đến bệnh viện ngay đi!
- Được! Anh đến ngay!
Lâm Nhược Phỉ cố kiềm nén tiếng khóc của mình, cô vội thay đồ, sau đó liền đi ra khỏi nhà, đứng ở cổng đợi anh đến.
Chuyện gì đến..
Cứ để cho nó đến..
Trốn tránh hoài.. có lẽ cũng không phải là cách nhỉ?
Đối mặt, dù gì cũng phải đối mặt, Huyên Huyên phải đối mặt với loại sự tình tàn khốc này..