Không khí trong phòng hát vui vẻ, đông đúc, ánh đèn nhấp nháy, những ca khúc được yêu thích được phát ra từ chiếc tivi gắn trên tường cùng với các đồng nghiệp thích hát hò đang cất cao giọng ca vàng, một bên tiếng vỗ tay cổ vũ thật nhộn nhịp.
Trạm Na vào công ty đã gần ba năm, lần đầu tiên cô cảm thấy mọi người thật đáng yêu thì cũng là lúc cô rời đi.
Nhưng không phải tất cả đều đáng yêu. Có những kẻ đáng ghét thì vẫn rất đáng ghét. Giống như bây giờ, thừa dịp Lý Phong rời khỏi cô một chút mà năm người đáng ghét kia lại vây đến, khiêu khích cô:
– Thật không nể mặt sao? Cô sắp đi rồi muốn uống cùng cô một ly mà cũng không chịu?
– Ây dà! Người ta bây giờ đã thành phượng hoàng bay lên cao là quý phu nhân rồi, sao để ý đến những người bình dân như chúng ta.
– Đúng thế, thật sự khiến người ta hâm mộ ghê. Nhưng nói thật cô cũng không thể dạy chúng tôi cách làm thế nào để câu dẫn được người đàn ông có tiền sao?
– Đúng thế, xem tình đồng nghiệp suốt ba năm nay, dạy cho bọn tôi chút bí quyết, cho chúng tôi hiểu chút cảm giác thế nào là chim sẻ biến thành phượng hoàng thôi mà.
– Nhưng nếu cô dựa vào công phu trên giường thì không cần đâu. Bời vì những việc dâm đãng này chúng tôi không học theo được.
– Hahaha. Cậu nói chuyện thật là cay độc quá đấy
– Ồ, xin lỗi. Mình nói chuyện quá thẳng thắn. Không để ý giẫm đến chỗ đau của cậu. Mình xin lỗi cậu nhé.
– Ây dà, nói xin lỗi làm gì, trực tiếp kính rượu, cụng ly!
– Được! cụng ly. Trạm Na, nếu cô không uống chứng tỏ là cô không chịu tha thứ cho những lời nói vô tâm của tôi. Tôi uống trước coi như tạ lỗi. Nói xong ngửa đầu uống cạn:
– Đến lượt cô.
Lời nói vô tâm? Thật sự là vô tâm sao? Trạm Na trong lòng cười lạnh. Tuyệt không muốn để ý đến năm người này.
Nhưng suy nghĩ một chút cũng là có duyên mới quen biết.
Cô và bọn họ có thể là đồng nghiệp cũng là duyên phận, không cần cùng bọn họ so đo làm gì. Hơn nữa quan trọng hôm nay là ngày chia tay, nghiệt duyên giữa cô và bọn họ cũng chấm dứt, đây đúng là chuyện đáng để nâng chén chúc mừng.
Vậy thì uống một chén đi, uống một chén chắc sẽ không ảnh hướng đến baby đâu nhỉ.
Hạ quyết tâm, cô cầm ly rượu đầy trên bàn, giơ về phía năm người rồi định uống cạn.
– Em làm gì thế? Chén chưa chạm môi đã bị cản lại, không biết trở lại từ bao giờ, Lý Phong đã giành lấy chén rượu trong tay cô, nhíu mày hỏi.
– Đây là rượu không phải nước có gas cũng không phải trà, em có lấy nhầm chén không thế em yêu? Anh hỏi.
– Ai nha, Lí tiên sinh, Trạm Na tửu lượng rất cao, uống vài chén sẽ không say.
– Rất xin lỗi, đây không phải là chuyện say hay không mà là hiện giờ Trạm Na không thích hợp uống rượu, xin lượng thứ. Lý Phong thản nhiên phản bác.
– Có gì mà không thích hợp? Năm người bọn họ ăn ý nói.
– Có ý gì?
Lý Phong mỉm cười chân tình nhìn vợ nói:
– Vì cô ấy có thai.
Năm người bọn họ đều ngây dại. Không phải vì tin Trạm Na có thai làm cho kinh ngạc mà vì vẻ mặt vợ chồng Lý Phong nhìn nhau thật chân thành, cảm giác hạnh phúc tràn ngập.
– Đi thôi. Lý Phong cẩn thận đỡ vợ yêu.
– Anh đã thanh toán chưa? Cô thì thầm vào tai anh.
– Anh đăng kí cho bọn họ đến h sáng mai, như thế chắc đủ cho bọn họ chơi đùa rồi (định bay mất xác à mà đến tận h sáng)
– Chắc là đủ. Trạm Na cười gật đầu.
Hai người nắm tay nhau đứng dậy.
– Trạm Na, hai người muốn đi đâu? Lâm Mĩ Trinh cao giọng hỏi.
– Toilet có người, tớ ra ngoài đi vệ sinh. Cô trả lời.
– Ừ, nhanh trở về nhé, sắp đến lượt cậu hát đấy. Lâm Mĩ Trinh gật đầu rồi lại lắc lắc chiếc chuông trong tay, cổ vũ đồng nghiệp đang hát hò vui vẻ.
Trạm Na và Lý Phong nhìn nhau cười, nắm tay đi ra cửa lớn.
Tạm biệt, những người bạn.
– Trạm Na.
Đột nhiên có tiếng gọi lớn khiến hai người họ dừng bước. Khiến bọn họ giật mình là tiếng nói này không phải từ căn phòng hát phía sau truyền đến mà lại phát ra từ bên cạnh. Bọn họ đều quay đầu lại.
Trạm Na kinh ngạc kêu:
– Điền Lệ Vân?
– Đồng nghiệp à? Lý Phong hỏi
– Trước đây. Trạm Na trả lời anh.
Cô kinh ngạc nhìn Điền Lệ Vân cơ bản không nghĩ lại gặp cô ta ở đây:
– Đã lâu không gặp.
Trước đây Điền Lệ Vân dùng thủ đoạn bất chính cướp đi khách hàng của cô nhưng cũng không đắc ý được bao lâu. Bởi vì sau đó cô nghe đồng nghiệp nói lại. Biết được Điền Lệ Vân bị vợ của khách tố cáo cô ta phá hoại gia đình người khác. Rất nhiều khách hàng cũng chấm dứt quan hệ với cô, hủy hợp đồng. Nghe nói tình huống của cô ta bây giờ rất thê thảm. Thậm chí là thành tích tối thiểu cũng không đạt được.
– Tôi nghe nói cô vì kết hôn mà sẽ thôi làm bảo hiểm.
Điền Lệ Vân nói rồi nhìn về phía Lý Phong:
– Đây chính là chồng cô?
– Đúng. Trạm Na gật đầu, nghĩ mãi không ra sao cô ta lại đến đây. Chẳng lẽ là đến dự tiệc chia tay của cô sao?
– Sao cô đến đây?
– Từ sau khi cô xuất hiện, tôi đều là bại tướng, từ kẻ thắng mà biến thành kẻ thua.
Điền Lệ Vân không trả lời cô mà chỉ nói ra mục đích bản thân.
– Tôi xin lỗi. Trạm Na không biết nên nói gì đành nói như vậy.
– Tôi thề một ngày nào đó sẽ đáng bại cô, đoạt lại vị trí vốn có của tôi. Nhưng cô lại bỏ chạy, thắng rồi muốn chạy?
Thừa lúc cô thảm hại nhất mà rời khỏi chiến trường khiến cô càng ghen tị không thôi.
– Tôi không hề thắng rồi muốn chạy, thực tế từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nghĩ tranh thắng thua với cô. Tôi chỉ làm việc cần làm thôi.
Trạm Na không nhịn được mà biện giải cho chính mình.
– Chỉ là làm việc? cô nói như thế càng khiến tôi trở nên khó coi. Tôi phải trả giá tất cả nhưng cũng không thắng được cô “chỉ là làm việc”.
Điền Lệ Vân căm hận, cười lạnh:
– Cô đang xem thường tôi.
– Tôi không có ý này.
Trạm Na cảm thấy rất phiền chán lại cũng hơi tức giận. Chẳng hiểu tại sao cô ta cứ phải xuyên tạc lời cô.
– Xem ra.. Lý Phong đột nhiên nói: – đây không phải bạn bè của em, một khi đã thế thì chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa. Mẹ nó à, về nhà nghỉ ngơi thôi! Anh dịu dàng mỉm cười với cô
Anh ôn nhu đã làm tiêu tán sự tức giận và phiền chán trong lòng cô. Trạm Na không tự chủ mà mỉm cười lại:
– Vâng. Cô dịu dàng gật đầu.
– Chúng ta đi thôi. Lý Phong ôm cô, đi ra bãi đỗ xe.
Hai người họ không chú ý đến ai. Không khí thân mật, hạnh phúc thực sự chọc giận Điền Lệ Vân. Cô oán hận nhìn bóng dáng dần xa của bọn họ. Cô không cam lòng. Vì sao chuyện gì tốt cũng đều đến lượt Trạm Na mà cô cái gì cũng không có?
Khách hàng có tiền, người theo đuổi có điều kiện tốt, đồng nghiệp hâm mộ ca ngợi, thủ trưởng tin cậy nể trọng…. Đã vậy còn có một ông chồng vừa có tiền vừa đẹp trai lại luôn ôn nhu che chở cô ta. Vì sao? Không công bằng, thế giới này không công bằng? Vì sao cô ta có mệnh tốt như vậy mà mình lại xấu số?
Trước khi cô ta xuất hiện, mình sống rất tốt, là người được đồng nghiệp hâm mộ cũng là người được cấp trên tin cậy nhất… hàng tháng đều có thành tích cao nhất, nhưng bây giờ…
Chính mình thê thảm đến này là vì Trạm Na làm hại, chỉ cần không có cô ta, chỉ cần không có cô ta …
Nắm chặt con dao Thụy sĩ trong túi, Điền Lệ Vân hung dữ đi về phía trước, càng lúc càng nhanh đuổi theo hai người phía trước đang gắn bó thân mật.
– Trạm Na!
Cô ta hét chói tai rồi rút con dao nhỏ trong túi, dùng sức đâm về phía Trạm Na.
Nghe thấy tiếng gọi, Trạm Na quay đầu lại trơ mắt nhìn con dao lóe ra ngân quang đâm về phía mình.
Cô chưa kịp phản ứng gì thì người đã bị kéo sang một bên, Lý Phong kéo cô vào lòng, nhanh chóng dùng thân thể mình bảo vệ cô.
Tất cả đều quá bất ngờ, Trạm Na còn không kịp phản ứng, chỉ biết khi cô hoàn hồn đã thấy Điền Lệ Vân ngã trên mặt đất, con dao nhỏ trên tay cô ta không rơi xuống đất.
– Lý Phong…. Hoảng sợ giống như dây thừng thít lấy cổ cô khiến cô tắc nghẹn.
Mười ngón tay cô nhanh bám chặt tay anh, cúi đầu nhìn người anh: ngực, cánh tay, bụng, thắt lưng, sườn đến lưng… ánh mắt cô hoảng sợ nhìn chăm chú, mặt cắt không còn giọt máu. Cô nhìn chuôi dao nhỏ cắm vuông góc lên lưng anh…
– Không!
Cô không dám tin, lắc đầu giống như chỉ cần làm vậy thì có thể thay đổi mọi chuyện trước mắt. Nhưng máu tươi chảy không ngừng nhắc nhở cô đây là sự thật, cô hét chói tai:
– A