″ Chị Tiểu Thi!" Tuấn Huyên kêu lên.
Ngay cả khi đứng dưới ánh mặt trời sáng như vậy nhưng ở trong thế giới của Lâm Thi Ngữ chỉ là một vực tối sâu thẳm. Vừa bị ngã, mảng thủy tinh lại đâm thẳng vào tay làm cô đau khóc òa. Ký ức không trọn vẹn và đáy lòng bi thương cùng đan xen làm cô đau đớn vô cùng.
"Lâm Thi Ngữ!" Thi An nghe tiếng khóc, vội chạy ra Tuấn Huyên bị dọa không dám lên tiếng.
"Anh, thật là đau" Tay của cô đang chảy máu nhưng tay lại đè lên ngực.
Thi An bế cô vào trong phòng, Tuấn Huyên không hiểu rõ việc gì.
"Anh, khi nào mắt của em mới có thể lại nhìn thấy ánh áng? Trác Minh Liệt đâu?" Cô hốt hoảng lau nước mắt, Trác Minh Liệt bỏ một mình cô lại bên đường đáng lẽ cô lên hận anh nhưng sao cô lại nhớ anh đến thế!
"Thi Ngữ em hãy nghỉ ngơi thật tốt, anh nhất định sẽ chữa khỏi mắt cho em, còn về phần Trác Minh Liệ, những gì hắn thiếu nhà họ Lâm chúng ta anh sẽ đòi lại tất cả!" Trong giọng nói Thi An tràn đầy hận ý. Năm năm trước, nếu không phải vì Trác Minh Liệt bay ra thì anh cũng không bán đi % cổ phần của Lâm thị! Có thể nói Trác Minh Liệt chính là nguyên nhân trực tiếp thúc đẩy nhà họ Lâm phá sản .
"Anh" Lâm Thi Ngữ cố gắng sờ đến khuôn mặt Thi An "Anh đừng làm tổn thương anh ấy" Lòng của cô bây giờ rất hỗn loạn, oán hận của năm năm trước xen lẫn với tình yêu của năm năm sau làm cho cô không thể hiểu rõ đâu mới là tình cảm thực sự mà cô dành cho anh . . ." Tại sao? Hắn hại em bị tai nạn, hại hà chúng ta tan cửa nát nhà, vậy tại sao anh lại không thể làm hại hắn?" Thi An chất vấn em gái "Chúng ta không đội trời chung với hắn, em đừng quên ba vẫn còn bị giam ở trong ngục"
Lâm Thi Ngữ vô lực buông thõng tay xuống, tại sao cô có thể quên những chuyện này? Thật sự là Trác Minh Liệt làm sao? Hỗn loạn quá! Cô ôm đầu, trong đầu chứa đựng rất nhiều những hình ảnh phong phú.
Thi An lấy một ly rượu đỏ từ trong phòng rồi đi ra ban công. Hắn giơ tay lên thủ hạ lập tức đi đến.
" Chủ Nhân!"
"Um, bây giờ anh hãy liên lạc với tất cả các bệnh viện lớn để tìm kiếm giác mạc thích hợp " Bác sĩ nói đã nói đôi mắt của Lâm Thi Ngữ không thể khôi phục bẳng cách thông thường, nên chỉ có thể thay đổi giác mạc.
Tại Trác thị mọi người đều không biết bước tiếp theo nên đi như thế nào. Bởi % cổ phần còn lại không rõ vào tay ai, nên cán cân cổ phần giữa Trác Minh Liệt và Phùng Thiếu Diễm lại khôi phục thăng bằng. . . Bọn họ đều đang đợi chờ kết quả cuối cùng.
"Nếu như các anh cũng không đủ điều kiện để đẩy tôi xuống, vậy, bây giờ tôi không phải nên đi?" Trác Minh Liệt đứng lên, đôi tay ưu nhã chống lên bàn "Mọi việc đã vậy, bây giờ, tôi lấy thân phận tổng giám đốc của Trác thị mời các vị về nhà nghỉ ngơi! Bình tĩnh và kiên nhẫn! Nếu như các vị lựa chọn tiếp tục tin tưởng tôi thì hãy chờ tin tốt lành, tôi sẽ không để Trác thị phá sản!" Trác Minh Liệt mỉm cười nhìn Phùng Thiếu Diễm một chút "Phùng tiên sinh, ngài nghĩ sao?"
Phùng Thiếu Diễm không nói câu nào, phát khuôn mặt anh tuấn hiện ra nét lo lắng. Hắn không giống Trác Minh Liệt có hàng vạn thiên binh ở sau lưng mà hắn chỉ có một mình, từ nghĩ cách tự làm.
"Hi vọng anh có thể hoàn thành lời hứa!" Hắn miễn cưỡng đứng lên "Vậy hôm nay hãy tạm dừng ở đây!"
Nhìn thấy Phùng Thiếu Diễm xuống nước, đám cổ đông bỗng dao động, ồn ào người ghé tai người mà bàn bạc.
Phùng Thiếu Diễm nóng nảy khác thường.
Mới đi ra ngoài Trác thị thì lập tức bị phóng viên bao vây.
"Phùng tiên sinh, xin hỏi việc thâu tóm Trác thị lần này ngài có mấy phần thắng?"
"Phùng tiên sinh ngài và Trác thị có thù oán gì sao?"
"Không thể trả lời!" Phùng Thiếu Diễm dùng lực đẩy phóng viên ra, so với sự lạnh lùng của hắn, Trác Minh Liệt lại có vẻ thân thiện hơn rất nhiều.
"Trác tiên sinh đối với nguy cơ lần này của Trác thị ngài có ý kiến gì không?"
"Cái này cũng không gọi là nguy cơ gì, tôi nghĩ đó chỉ là một bài kiểm tra dành riêng cho Trác thị. Tôi tin tưởng tôi có đủ năng lực để ngăn cơn sóng dữ này!" Trác Minh Liệt tự tin cười.
"Còn một vấn đề nữa, xin hỏi người con gái tại lễ kết hôn vừa qua của ngài thực sự chính là vợ trước của ngài-Tiểu thư Lâm Thi Ngữ? Tại sao hai người có thể quen nhau và yêu nhau lại một lần nữa?" Lời nói của phóng viên này vừa nói ra làm đám người nhất thời yên tĩnh lại, chờ Trác Minh Liệt trả lời.
Lần này Trác Minh Liệt nhìn thẳng vào máy quay, không hề trốn tránh. Cũng không nổi giận mà vô cùng bình tĩnh cười cười.
"Trên thế giới này, với mỗi người, từ khi ra đời đã bắt đầu chờ đợi một nửa kia của mình xuất hiện, họ có thể gặp nhau yêu nhau thì đó chính là duyên phận. Mặc dù tôi và Thi Ngữ đã từng bỏ qua một lần duyên phận nhưng ông trời đã tác thành cho chúng tôi thì nhất định chúng tôi có thể gặp lại nhau và yêu nhau. Bất kể bị chia cắt bao nhiêu lần chỉ cần chúng tôi có thể gặp lại nhau thì nhất định chúng tôi sẽ lại yêu nhau! Bởi vì tình yêu của tôi với cô ấy sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi trừ khi cô ấy không còn yêu tôi nữa" Trong màn ảnh Trác Minh Liệt dùng tình cảm chân thành nói làm cho rất nhiều người cảm động.
" Thi Ngữ, giây phút này nếu em có thể nhìn thấy anh thì hãy trở lại bên anh. Mộc Mộc cần em, anh cũng cần em, đối với mọi việc trước kia, Thi Ngữ, anh thật sự chân thành hi vọng em có thể tha thứ cho anh!"
Phùng Thiếu Diễm dứng cách nơi phỏng vấn tầm mét, hình như hắn cũng có cảm động. Nhưng hắn chỉ đứng lại đó tầm giây rồi lại tiếp tục đi vầ phía trược. Cũng đang xem bài phỏng vẫn trực tiếp trên TV nhưng Lâm Thi An không bình tĩnh như vậy, hắn cắn răng nghiến lợi hận không thể lập tức giết chết Trác Minh Liệt.
"Anh là ai đang nói chuyện?" Lâm Thi Ngữ nghe thấy âm thanh quen thuộc của Trác Minh Liệt thế nên tự mình đi đếm phòng khách.
Trong TV vừa đúng đến đoạn Trác Minh Liệt nói " Đối với mọi việc trước kia, Thi Ngữ, anh thật sự chân thành hi vọng em có thể tha thứ cho anh " Lâm Thi An lập tức nhấn tắt TV.
"Không có gì, chỉ là quảng cáo mà thôi" Thi An nói "Mau vào nghỉ ngơi đi! Nếu có việc gì cần thì hãy nói với người giúp việc."
Nói xong hắn lập tực đỡ Lâm Thi Ngữ vào trong phòng. Sau đó đi lên phòng thí nghiệm bí mật ở tầng hai, nơi đây chứa vô số những thiệt bị đắt giá.