″ Ông nội cháu đang định tạm thời dừng kế hoạch A lại, tung sản phẩm đồ chơi thiết kể ra ngoài thị trường nhằm ổn định tình hình hiện nay của công ty!”
Ông cụ nghe Trác Minh Liệt nói như vậy lập tức tán thưởng anh ” Minh Liệt ông nội quả nhiên không nhìn lầm cháu! So với ba cháu cháu còn giỏi hơn nhiều!”
Vừa đi vừa nói chuyện mấy chốc đã đến Nhà họ Trác.
“Ba! !” Bà Trác nhìn thấy ba mình giật mình nói không ra lời “Sao ba lại tới đây?”
“Nha đầu chết tiệt kia, có phải cô thật sự muốn tôi sống cô đơn cả đời trên đảo!”
“Ba” Bà Trác chợt rơi nước mắt “Người đã tới, có phải là đã tha thứ cho con gái?”
“Cũng đã ba mươi năm, Minh Liệt cũng đã có con trai sao ba còn có thể không tha thứ cho con? Hơn nưa ta cũng chỉ có một đứa con là con”
“Cái gì?” Trác Minh Liệt cho là mình nghe lầm sao ông nội lại nói như thế!
“Ông nội, người….”
“Thật ra thì ông là ông ngoại cháu! Lúc đầu ông phản đối mẹ cháu lấy ba cháu, nhưng tên tiểu tử Trác Khiếu Thiên kia lại nói muốn ở rể nhà chúng ta nhưng đến khi có con trai lại cho mang họ Trác! Hôm nay ông tới đây chính là tìm anh ta tính sổ!” Ông cụ giận đùng đùng vào cửa.
“Mộc Mộc đâu?” Ông cụ tìm tên tiểu tử kia khắp nơi. . . Trác Minh Liệt cảm thấy có chút mơ hồ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì a?Sau bao nhiêu năm như vậy đến tận bây giờ anh mới biết ông nội là ông ngoại? Những điều bọn họ giấu diếm quả thật chỉ như lời ông ngoại nọi? Hay còn có ẩn tình khác?
“Kỳ quái sao người lại biết Mộc Mộc ?” Trác Minh Liệt hỏi.
“Ta thần thông quảng đại cái gì mà không biết !”
“Mau gọi Mộc Mộc ra đây !”
“Ông ngoại, Mộc Mộc đang ở nhà riêng của cháu”
“Vậy mau dẫn ta đến đó !”
“Nhưng không phải ông muốn gặp ba sao? Còn mẹ nữa”
“Không có việc gì, Minh Liệt, ba con bây giờ cũng không ở nhà. Còn về mẹ cũng đã rất lâu mẹ chưa gặp con và Mộc Mộc rồi. Đúng rồi gần đây Thi Ngữ như thế nào?” Kể từ khi biết Tiểu Thi chính là Lâm Thi Ngữ, bà Trác không dám nhắc đến cái tên này nữa tránh cho Trác Minh Liệt đau lòng và ông Trác tức giận.
“Thi Ngữ là ai ?” Ông cụ hỏi.
” Cháu dâu ngài ” Bà Trác cung kính nói.
“Hả? Cháu dâu chúng ta, nhanh ông không thể chờ để gặp bọn họ nữa rồi!”
“Cô ấy rơi xuống biển rồi.” Trác Minh Liệt chán nản nói. . .
” ! ….!” Bà Trác cũng kinh ngạc khác thường.
“Rơi xuống biển?” Ông cụ tự lẩm bẩm giống như là nhớ ra cái gì đó “A ông nhớ ra rồi!” Nhưng Trác lão gia vừa định nói thì chợt ông Trác trở lại.( ko có duyên lần )
Ông Trác nhìn thấy Trác lão gia vừa kinh ngạc lại vui mừng “Ba! Sao ba lại tới đây?”
“Không có việc gì thì tôi không đến được sao!” Ông cụ ngồi xuống “Còn không phải là bởi vì chuyện của Bang Bạch Hổ!”
Vừa nghe đến Bang Bạch Hổ sắc mặt của ông Trác lập tức thay đổi.
“Ba mươi năm trước tôi giao Đồ Long Bang giao cho anh, sau bao lâu nay anh đã làm nhưng việc gì vậy?”
Trác Minh Liệt vừa nghe nói cũng hiểu ra thì ra là Đồ Long Bang vốn không phải là của nhà họ Trác !
“Ba, Khiếu Thiên có tội!” Tính khí Trác Khiếu Thiên luôn luôn nóng nảy lại có thể cúi đầu.
“Hôm nay tôi đến đây không phải là để anh chuộc tội! Mà là đến để xem anh có đối sách gì! Ân oán giữa chúng ta và Bang Bạch Hổ cũng nên kết thúc thôi!”
“Để con đi tìm ông ta!” Bà Trác đứng lên, vẻ mặt nặng nề nghiêm trang. Lần đầu tiên Trác Minh Liệt nhìn thấy vẻ mặt như thế của mẹ, trong nháy mắt anh nghĩ đến lời Jayson nói trước đây, ba mươi năm trước Bang Bạch Hổ và Đồ Long Bang mâu thuẫn với nhau vì một người phụ nữ, không lẽ người phụ nữ đó lại là mẹ của anh?
“Không được!” Trác lão gia và ông Trác đồng thanh rống to, lúc này Trác Minh Liệt mất quyền phát biểu.
“Con…” Bà Trác muốn nói lại thôi, ba người đồng thời nhìn Trác Minh Liệt một chút sau đó hờ hững ngồi xuống “Trác Minh Liệt chúng ta đi thăm Mộc Mộc!” Ông cụ đứng lên.
Trác Minh Liệt nhìn mọi người một chút, im lặng gật đầu một cái.
Trên đường đi đến nhà riêng Trác Minh Liệt hỏi câu hỏi mà anh vẫn luôn muốn hỏi “Ông ngoại có phải mẹ con chính là nguyên nhân của mâu thuẫn năm đó?”
Ông cụ im lặng gật đầu một cái “Ấy là nha đầu không nghe lời”
Trác Minh Liệt không hỏi thêm nữa bởi vì anh không muốn biết về chuyện tiếp theo. Một lúc lâu sau anh mới chợt nhớ ông có hai lần muốn nói gì đó mà chưa lần nào xong.
“Ông ngoại, ông nói trước đây ông ở biển làm sao?”
“A đúng rồi, Minh Liệt khi chúng tôi ở trên biển…” Nhưng cũng chưa kịp nói xong thì điện thoại của ông chợt vang lên.( Vô duyên lần )
“Alo, thưa ngài kết quả kiểm nghiệm đã có kim loại trên người vị tiểu thư kia chính là loại kim loại đã thất chuyền X, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Ông cụ trầm mặc cúp điện thoại đem lời đến khóe miệng nuốt xuống.
“Có chuyện gì ông ngoại?”
“A không có việc gì. Khi ở trên biển chúng ta bắt được cá mập, đã giết nó ta chuẩn bị có một bộ đồ bơi bằng da cá mập rồi”
Trác Minh Liệt thất vọng thở dài, hi vọng về Thi Ngữ còn sống đến bây giờ càng ngày càng mong manh.
“Cầu Cầu, mấy ngày nữa là chúng ta có thể đến nhà trẻ rồi.” Mộc Mộc vừa chơi đồ chơi vừa nói với với Cầu Cầu nói. Hai tay Cầu Cầu nâng má, ngồi ở đó xem.
Chuông cửa chợt vang lên theo phản xạ có điều kiện Cầu Cầu vội chạy nhanh tới “Mẹ!” Nhưng trước cửa không có mẹ chỉ có hai người đàn ông, một người râu tóc bạc phơ người còn lại là chú Minh Liệt.
“Mộc Mộc cháu là Mộc Mộc!” Ông cụ vui mừng “Tiểu bảo bối ông là cụ cố đây!” Ông cụ chưa từng nhìn thấy hai đứa bé nên nhầm Cầu Cầu thành Mộc Mộc.
Cầu Cầu có chút sợ lui về phía sau, nhút nhát kêu một tiếng chú Minh Liệt, lúc đó ông cụ mới hiểu đứa bé này không phải là Mộc Mộc.
“Mộc Mộc có người tìm cậu” Cầu Cầu đứng ở phía sau cửa nói vọng vào.