Vừa vào trong hội trường, Trần Mỹ Thù lập tức dẫn Trác Minh Liệt đến chỗ cất dòng Cinderella để kiểm tra thì thật sự phát hiện ra thiếu mất một đôi. Anh lập tức gọi điện thoại cho trợ lý.
" Trợ lý Vương, là ai chịu trách nhiệm gửi và vận chuyển Cinderella?"
"Là tôi thư tổng giám đốc!"
"Tại sao lại thiếu mất một đôi?"
"Tổng giám đốc, khi tôi đến phòng làm việc của ngài thì chỉ thấy có đôi giày có nhãn là Cinderella?"
"Vậy bây giờ anh đi tìm lại xem, năm nay dòng này nhất định phải có năm đôi!"
Trợ lý lập tức chạy về phòng làm việc nhưng tìm mãi cũng không tìm thấy. Rồi bỗng nhiên anh ta chợt nhớ tới một chuyện, chính là buổi dạ tiệc từ thiện hôm đó, tổng giám đốc có dẫn đến một cô bạn gái tạm thời, mà chân của cô gái kia quá nhỏ không có một đôi giầy nào thích hợp, cho nên anh đã đến đây lấy một đôi giày cao gót màu hồng ra, chẳng lẽ lại là đôi giày đó? Nếu như là thật thì thật sự là phiền toái lớn, tổng giám đốc luôn coi dòng sản phẩm này như bảo bối !
"Tổng giám đốc" trợ lý lặp bắp nói "Đôi giày kia hình như bị….."
"Bị cái gì?" Trác Minh Liệt âm trầm.
"Hình như bị vị tiểu thư lần trước đi mất rồi!" Trợ lý lấy hết dũng khí. . .
" Vị tiểu thư nào? Tiểu Thi? !" Trác Minh Liệt nghĩ đến Tiểu Thi.
"Đúng vậy, chân của cô ấy rất nhỏ, tất cả giầy của ngày hôm đó đều không vừa chỉ có đôi Cinderella màu hồng, và còn do đôi giày đó rất hợp với váy của cô ấy nên tôi đã…! Tổng giám đốc tôi không phải là cố ý, ngay bây giờ tôi sẽ lập tức đi tìm đôi giày đó về!" Trái tim trợ lý nhảy lên tới tận cổ họng.
Nghe thấy Tiểu Thi đi đôi giày kia, Trác Minh Liệt bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hân hoan không kìm nén được vui vẻ, phải biết là anh đổi với dòng sản phẩm Cinderella này yêu thích như vậy, thực sự là vì một cô bé lọ lem trong truyền thuyết kia.
Năm năm trước, cô gái cùng với anh trải qua một đêm triền miên bất ngời kia, chỉ để lại một đôi giày cao gót màu đỏ rồi đi mất. Một đêm triền miên, một đóa xử nữ nở rộ, và một đôi giày cao gót màu đỏ đã để lại cho Trác Minh Liệt –anh một hương thơm mê hoặc. Có lẽ chỉ là một lần gặp gỡ ngoài ý muốn nhưng dù bất kể thế nào Trác Minh Liệt cũng không quên được người con gái thần bí đó, không thể quên được sự mềm mại của cô vì vậy anh mới lấy đôi giày màu đỏ kia làm hình ảnh thiết kế cho dòng Cinderella.
Trong truyền thuyết cô bé lọ lem , ai có thể đi vừa đôi giày thủy tinh thì người đó chính là chân mệnh thiên nữ của hoàng tử! Cho nên lần đầu tiên khi dòng Cinderella ra mắt đã có rất nhiều người chú ý, rất nhiều phụ nữ muốn mua nhưng Trác Minh Liệt lại không sản xuất với số lượng lớn bởi vì anh cảm thấy cô bé lọ lem nên chỉ có một người ! Anh muốn gặp Tiểu Thi, phải tận mắt nhìn thấy cô đi đôi giày thủy tinh kia! Có lẽ cô thật sự là chân mệnh thiên nữ của anh!
Lúc nửa đêm Tiểu Thi tỉnh lại thì thấy Thẩm Tử Quân gục đầu ngủ thiếp đi ở bên cạnh cô, trong phòng bệnh yên tĩnh tràn ngập mùi thuốc khử trùng. Tiểu Thi đối với thứ mùi này hình như trời sinh nhạy cảm, chỉ cần khẽ ngửi thấy cô cũng sẽ khủng hoảng khác thường bởi vì ở trong tiềm thức của cô mùi này là mùi của tử thần.
Xuyên qua ánh trăng từ ngoài cửa sổ Tiểu Thi lặng lẽ nhìn đồng hồ trên tay một , đã mười một giờ rồi. Ai… thời gian trôi thật nhanh, mí mắt của Cầu Cầu khẽ nhúc nhích, Tiểu Thi biết nó đang nằm mơ. Chuyện ngày hôm nay, có lẽ sẽ ám ảnh đến suốt cuộc đời nó, tất cả mọi việc đều là tại cô, là cô làm liên lụy tới nó.
"Cầu Cầu , hay là chúng ta rời khỏi đây, được không?" Tiểu Thi dao động, cô không muốn bởi vì chuyện của cô mà làm ảnh hưởng đến Cầu Cầu nữa.
"Mẹ" trong giấc mơ Cầu Cầu mê sảng không ngừng lại càng không ngừng gọi mẹ.
Tiểu Thi nắm chặt tay của nó ôm nó lên. Chờ Cầu Cầu khỏe lên, cô nhất định phải cách xa Trác Minh Liệt càng xa càng tốt và cũng sẽ bỏ lại tất cả mọi việc. Không bao giờ tò mò muốn tìm hiểu về kế hoạch A gì nữa, cũng không cần biết mình là ai. Chỉ cần có Cầu Cầu, cô cũng đã thỏa mãn lắm rồi. Quyết định xong mọi chuyện, Tiểu Thi đặt Cầu Cầu xuống giường và bắt đầu chờ đợi trời sáng. Theo thói quen mở điện thoại di động ra mới phát hiện điện thoại di động bị hết điện rồi.
Trác Minh Liệt gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại cho cô nhưng lại không thể liên lạc được. Vì vậy anh gọi cho trợ lý.
"Đến ngày mai, khi mà buổi họp báo chính thức bắt đầu, tôi mặc kệ anh dùng biện pháp gì nhất định phải đưa Tiểu Thi tới Hongkong ! Nhớ, chuyện tìm người mẫu tôi giao cho anh, anh còn chưa tìm được !" Trác Minh Liệt uy hiếp trợ lý.
"Tổng giám đốc, ngài hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa tiểu thư Tiểu Thi sang!" Trợ lý như nhặt được đại xá, nhìn đồng hồ, chờ trời vừa sáng nhất định phải đi tìm Tiểu Thi.
"Tiểu Thi" Thẩm Tử Quân mơ mơ màng màng tỉnh lại, thì phát hiện đã trời sáng rõ , sờ sang bên cạnh Tiểu Thi đã không có ở đây.
"Tiểu Thi!" Đưa tay vào trong túi thì cô thấy có một tờ giấy đó là doTiểu Thi để lại cho cô " Tử Quân, Cầu Cầu đã bớt nóng, tôi nghĩ chúng tôi không thể sẽ tiếp tục sống ở nơi này. Về Cầu Cầu, tôi làm mẹ của nó, tôi không thể để cho có chuyện tương tự xảy ra với nó nữa, nên biện pháp duy nhất là rời xa nơi này, trốn thoát khỏi nơi này!"
" Lâm Thi Ngữ, ngu ngốc!" Thẩm Tử Quân cầm chặt tờ giấy, chạy vọt ra ngoài như điên "Dù cô có đi thì nhất định cô cũng sẽ về nhà lấy đồ?" Cô gọi một chiếc xe taxi chạy thẳng tới nhà Tiểu Thi .
Tiểu Thi đúng là dẫn Cầu Cầu về nhà nhưng ai ngờ khi đến cửa đã nhìn thấy trợ lý của Trác Minh Liệt.
"Thi tiểu thư, cuối cùng cô cũng về nhà! Thật không ngờ, ngày hôm qua cô lại không có ở nhà!" Trên mắt trợ lý có hai quầng thâm rất lớn có lẽ đã tới đây từ rất sớm rồi.
"Ngài là?"
"Tôi là trợ lý của tổng giám đốc Trác thị! Tổng giám đốc giao cho tôi, hôm nay bất kể như thế nào cũng phải dẫn được cô đến Hongkong, đến buổi họp báo của nữ sĩ Trần Mỹ Thù! Bởi vì sản phẩm Cinderella chỉ có cô mới có thể đi vừa!" Trợ lý nói thẳng một hơi. Tiểu Thi nghe vào tai như rơi vào trong sương mù, cái gì …buổi họp báo… cái gì …Cinderella?
"Thật ngại, tiên sinh. Chỉ sợ là tôi không thể đi!" Bây giờ cô làm sao còn dám đến gần Trác Minh Liệt!
"Không, tiểu thư cô nhất định phải đi! Cầu xin cô" Trợ lý vừa nói xong đã vì sợ hãi mà quỳ gối dưới chân của Tiểu Thi cầu xin.
"Tiên sinh! Tiên sinh!" Tiểu Thi ôm Cầu Cầu từng bước lui về phía sau tranh khỏi sự ép sát của trợ lý quỳ gối.
"Đối với dòng sản phẩm Cinderella, tổng giám đốc đã đợi suốt năm năm mới chờ được người có thể đi vừa, đây là duyên phận! Đây là duyên phận cô nhất định phải đến hội trường!" Trợ lý gần như phát khóc mà nói.
Tiểu Thi chợt nhớ tới ngày đó, khi cô bị thương ở chân và buổi nói chuyện với Trác Minh Liệt trong phòng làm việc của anh. Khi đó cô còn nói cô bé lọ lem sẽ lớn lên thật là một chuyện cười lớn, nhưng cô lại có thể đi vừa đôi giày kia. Rốt cuộc có nên đi hay không đây? Đi gặp anh một lần cuối sao?