Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Satan

chương 5: không được khóc trước mặt tôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Căn cứ chính của bang Thiên Minh nằm trên đỉnh một ngọn núi, ngọn núi này là một phần tài sản của dòng họ Minh, nếu không phải là người trong bang Thiên Minh, thì không ai được phép đặt chân đến nơi này. Cho dù người đó có quen biết với người bên trong, cũng không thể tự tiện ra vào, bởi vì tổng bộ của bang Thiên Minh được xây dựng bằng các vách tường kiên cố. Không phải là người sống ở đó lâu năm thì không có cách nào vào bên trong được, người bên ngoài nhìn vào thì chỉ thấy các bờ tường chạy dài, không ai có thể nghĩ bên trong là một thế giới vô cùng tuyệt vời.

Duy Nhất ngồi im lặng ở trong xe, nhìn chiếc xe chạy bon bon trên đường núi quanh co, bé không biết mình sẽ bị mang tới nơi nào, chỉ biết là xe đã chạy rất lâu rồi.

Nhìn hai bên đường, cây cối không ngừng lùi về phía sau, bé nhíu mày, xoay người lại, nhìn người ngồi bên cạnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bé thận trọng lên tiếng:

- Anh ơi! chúng ta đang đi đến nơi nào ạ? - Duy Nhất ngọt ngào gọi một tiếng “anh ơi”. Bé nghĩ, miệng bé ngọt một chút thì sau nay anh ấy sẽ đối xử tốt với bé hơn một chút.

- Anh ơi!

Duy Nhất thấy người ngồi bên cạnh vẫn nhắm hai mắt, không trả lời mình..., vì vậy lại im lặng, nghiêng đầu tiếp tục nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, có lẽ anh ấy đã ngủ rồi!

- Yên tâm đi, chúng ta đi thêm một chút nữa là đến nơi. - Minh Dạ Phạm đang ngồi ghế trước trả lời thay.

Tuyệt chính là như vậy, lúc không muốn nói chuyện, ai hỏi cũng không trả lời.

- Anh trai ơi! mọi người. . . . . . .

- Câm miệng!

Duy Nhất vừa định hỏi nên xưng hô với mọi người như thế nào, liền bị giọng nói của người ngồi bên cạnh làm cho giật mình, hết cả hồn, bé quay đầu lại nhìn người bên cạnh, thấy anh đã tỉnh, chỉ là chân mày nhíu chặt thành một đường, giọng nói mới rồi là của anh sao? Anh không phải đã ngủ rồi sao?

- Tuyệt, đừng như vậy, anh sẽ làm cô bé sợ đó. - Minh Dạ Phạm quay đầu lại, xem Duy Nhất có bị hoảng sợ hay không, sau đó cau mày lên tiếng giúp bé.

Nghe được câu nói trên, đột nhiên Minh Dạ Tuyệt mở mắt ra, phóng một ánh nhìn lạnh lẽo về phía Duy Nhất.

Cho tới bây giờ Phạm không hề nói giúp bất cứ người nào, hôm nay lại vì một con nhóc bình thường mà lên tiếng, xem ra anh nên suy nghĩ thật kỹ chuyện này, anh không muốn vì bất cứ người phụ nữ nào làm cho anh em cãi cọ lẫn nhau. Với anh thì phụ nữ không phải là điều tốt, mặc dù bây giờ bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng rồi bé cũng phải lớn, lớn lên sẽ thành một người phụ nữ, phụ nữ sẽ khiến cho đàn ông biến thành động vật tham lam.

Bỗng dưng bị anh nhìn chằm chằm khiến cho trái tim Duy Nhất nhảy loạn trong ngực, bàn tay nhỏ khẽ run, im lặng cúi đầu, cố ý tránh tầm mắt của anh, không dám nói thêm câu nào. Anh chàng này có vẻ như là người vô cùng đáng sợ nha!

Minh Dạ Tuyệt thấy bé cúi đầu không lên tiếng nữa, hài lòng tiếp tục nhắm mắt lại, sau này xem ra anh phải lập một số quy tắc cho bé mới được.

Minh Dạ Phạm thấy anh đã nhắm mắt, lại nhìn về dáng vẻ cúi đầu của Duy Nhất, không nhịn được thở dài một cái, bản tánh của Tuyệt vẫn chẳng thể thay đổi.

Bên trong chiếc xe hơi lại trở về không khí yên tĩnh như ban đầu, chỉ là sự yên tĩnh này khiến cho Duy Nhất như muốn chết vì ngạt. Đến khi xe dừng lại trước một bức tường lớn, bé mới thở phào nhẹ nhõm.

- Mở cửa. - Minh Dạ Phạm thông qua điện thoại nói, không biết đang ra lệnh cho người nào.

Mở cửa?, Duy Nhất nhìn bức tường trước mặt, trong lòng ngập tràn nghi vấn, người này không có “bệnh” chứ? Ở đây làm gì có cánh cửa nào? Bé nhìn bức tường cao, sau đó nhìn người ngồi ở phía trước, thở dài một cái. Thì ra đây chính là người bị bệnh thần kinh mà mẹ từng nói qua sao?! Thật là đáng thương!

Thời điểm bé nhìn Minh Dạ Phạm thở dài, đột nhiên bức tường lớn ầm ầm mở ra.

Nhìn bức tường dần dần mở ra, Duy Nhất há to miệng, chuyện này. . . . . . tường cũng có thể mở ra sao?

Minh Dạ Phạm thông qua kính chiếu hậu, thấy Duy Nhất há to miệng đầy ngơ ngác mà nhẹ nhàng cười, dù sao vẫn là một đứa bé, chuyện này có gì đáng phải ngạc nhiên như vậy.

Chiếc xe chạy vào bên trong, đó là một khu rừng với cây cối rậm rạp, ở giữa rừng là một con đường lát đá, xe chạy dọc theo con đường ấy đến cuối bờ tường, dừng lại trước một cánh cửa, chờ cửa mở ra, xe tiếp tục tiến về phía trước, đi vòng vòng hơn mười phút, mới dừng lại trước một ngôi nhà sang trọng.

- Cô, đi theo tôi – Đột nhiên đôi mắt nhắm nghiền lại mở ra; sau đó nói với Duy Nhất một câu, rồi nhanh chóng xuống xe, mặc kệ Duy Nhất có theo kịp hay không.

- Em mau đi theo anh ấy đi - Minh Dạ Phạm khẽ cười với bé, dịu dàng nói.

- Nhưng. . . . . . - Duy Nhất do dự, chẳng biết nên làm thế nào, bé không muốn đi vào nhà cùng người kia, nếu có thể lựa chọn, bé tình nguyện đi theo người trước mắt này.

- Không có gì đâu, nếu em không vào trong cùng anh ta, anh ta sẽ tức giận, đến lúc đó anh cũng không thể cứu được em nữa. Em mau đi đi. - Minh Dạ Phạm xoa đầu của bé, yêu thương nói.

Tính khí của Tuyệt thì anh rõ như ban ngày, không ai có thể chọc giận anh ta được, nếu ai đó đụng vào những điều cấm kỵ của anh ta, thì anh ta sẽ khiến người đó phải hối hận đến chết. Đừng nhìn tuổi anh ta còn nhỏ mà xem thường, bởi sống trong thế giới ngầm lớn hay nhỏ làm sao chỉ đơn giản phân biệt bằng tuổi tác như thế, huống chi anh ta còn là người thừa kế nơi đây.

- Dạ, vâng ạ. - Duy Nhất lắng nghe anh nói xong, biết đây là chuyện chẳng thể thay đổi được, vì vậy bé nhanh chóng xuống xe, đuổi theo cái người sắp đi vào nhà kia.

- Còn nữa, lúc anh ấy nói chuyện, em tốt nhất chỉ nên nghe thôi, không cần biết anh ấy nói gì, em chỉ cần dựa vào đó làm theo, như vậy anh ta cũng sẽ không làm khó dễ cho em, hiểu không? - Minh Dạ Phạm ân cần dặn dò bé.

- Dạ biết rồi ạ, cám ơn anh! - Duy Nhất quay đầu lại, lễ phép cúi chào Minh Dạ Phạm một cái, sau đó lại chạy thật nhanh về phía trước.

Minh Dạ Phạm nhìn theo dáng vẻ vội vã của Duy Nhất, khẽ mỉm cười, xoay người đi về một nơi khác trong khu rừng rộng lớn.

Cho tới bây giờ Tuyệt đều không cho phép phụ nữ ở bên cạnh mình, cũng chưa bao giờ xen vào việc của người khác, hôm nay lại có thể mua cô bé này, có phải anh đã xem xét lại vấn đề rồi không? Anh đã quên đi những chuyện kia hay đã bắt đầu tiếp nhận phụ nữ rồi? mặc dù cô bé vẫn chỉ là một đứa bé, nhưng đứa bé không phải là nữ sao? Cô bé này xem ra có chút đặc biệt với Tuyệt.

Duy Nhất thở hổn hển chạy nhanh vào phòng, vừa vào đến cửa lập tức ngừng bước, nhìn căn phòng thật to mà không thể tin nổi vào mắt mình, nhưng vì sao nơi to lớn thế này lại không có một ai?

Anh ấy ở đâu?

- Nhìn cái gì chứ? Lên đây. Nhanh!

Trong lúc Duy Nhất không ngừng tìm kiếm Minh Dạ Tuyệt, thì một giọng nói phát ra ngay trên đầu bé, nó càng khiến cho bé cảm thấy sợ hãi hơn.

Duy Nhất ngẩng đầu lên, nhìn nơi phát ra giọng nói, liền thấy người mình cần tìm đang đứng ở trên lầu, bé cau mày, bộ dạng của anh ta hình như chẳng có chút kiên nhẫn nào cả.

- Dạ, tới ngay. – Duy Nhất trả lời một tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên lầu.

Đến khi bé đã đứng trước mặt Minh Dạ Tuyệt, thì chẳng còn sức để nói chuyện nữa, chỉ có thể thở hồng hộc mà thôi.

- Năm nay mấy tuổi rồi? - Minh Dạ Tuyệt liếc mắt nhìn cô bé đang thở không ra hơi, lên tiếng hỏi.

- Chín tuổi, nửa năm sau đã là mười tuổi ạ.

- Ba mẹ ở đâu?

Nghe đến vấn đề này, mắt Duy Nhất liền trở nên đỏ hoe, như thể sắp khóc đến nơi. Mẹ bé đã qua đời, ba không chấp nhận bé, như thế hắn vẫn còn là ba của bé sao?

- Đều đã chết hết rồi. - Duy Nhất cắn răng nói. Trong lòng bé, ba vốn chỉ là một cách gọi mà thôi, bé cũng chưa từng cảm nhận qua tình cảm cha con, vậy người đàn ông kia không có tư cách gì để bé gọi là ba.

- Người đem cô đi bán là ai? - Minh Dạ Tuyệt nhìn khoé mi ươn ướt của bé, liền nhăn mặt. Đối với ba mẹ qua đời của bé thì anh chẳng có gì bất ngờ cả, ba mẹ qua đời, đứa bé bị bán, anh đã thấy nhiều rồi, chuyện này chẳng có gì lạ, chỉ là khi nhìn thấy những nước mắt của bé thì anh cảm thấy vô cùng chán ghét mà thôi.

- Người đó là dì của em. - Duy Nhất không nghĩ anh sẽ hỏi tới người phụ nữ kia. Mỗi lần nhắc tới người phụ nữ đó, bé lại nhớ tới người ba chẳng có tình người của mình, lồng ngực vì thế đau nhói.

- Đừng khóc trước mặt tôi, tôi ghét nhất là nhìn thấy nước mắt của phụ nữ, đây là lần đầu tiên nên tôi không tính toán. Về sau đừng cho tôi thấy mấy thứ đó trên mặt cô nữa, nếu không, liền vứt cô ra khỏi nơi này. - Minh Dạ Tuyệt lớn tiếng nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio