Hạ Thanh Lịch nhìn theo bóng lưng Minh Dạ Tuyệt trong nháy mắt, mặt trở nên lạnh lẽo, cắn chặt môi; trong lòng là sự không cam lòng, anh có thể vì con của người phụ nữ kia mà bỏ cô ở đây một mình sao?
Minh Dạ Tuyệt, sớm muộn gì cũng có một ngày, em sẽ khiến anh phải chạy theo em, mà không phải chạy theo con nhỏ kia.
- Thanh Lịch, nhìn dáng vẻ của anh ta, dường như chẳng có chút tình cảm nào với cháu, khiến một người không yêu cháu trở thành người đàn ông của cháu, cháu không thấy như vậy là ác quá sao? - Tổng giám đốc Dương đi tới bên người cô, vỗ nhẹ vào bả vai của cô, trong mắt thoáng qua một tia bất đắc dĩ.
- Cậu, cám ơn cậu đã giúp cháu, cháu biết rõ bây giờ trong lòng anh ấy không có cháu, chẳng qua cháu tin tưởng một ngày nào đó anh ấy sẽ yêu cháu thôi. - Hạ Thanh Lịch nở nụ cười, nhìn thẳng vào Tổng giám đốc Dương, trong mắt tràn đầy sự ưu thương pha lẫn chút kiên định.
Cô ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, tại sao có thể dễ dàng chịu thua chứ? Cô sẽ không lùi bước.
Nhìn Nhu Nhi nằm trên giường trắng, không phát ra chút tiếng động nào, Duy Nhất đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhạt của bé, nở nụ cười yên tâm.
Không sao, con không sao rồi!
- Cám ơn cậu. - Duy Nhất xoay người lại nói với người con trai vẫn luôn bên cạnh cô, cùng cô đợi chờ Nhu Nhi từ nguy hiểm biến thành bình an vô sự.
- Không cần cám ơn, chuyện này vốn là do tôi gây ra, cô không trách tôi, tôi đã rất vui rồi, còn nói cảm ơn cái gì chứ. - Người thanh niên kia nhìn cô, nhẹ nhàng nói.
- Mặc kệ chuyện như thế nào, cũng cần phải cám ơn cậu, nếu không có chuyện ngày hôm nay, tôi cũng sẽ không nhận ra được nhiều chuyện như thế. Tôi nhắm mắt suốt nhiều năm trời, rốt cuộc bây giờ cũng thông suốt rồi. - Duy Nhất chậm rãi nói, giống như nói cho cậu ta biết, cũng giống như nhắc nhở chỉnh bản thân mình.
Không nên tiếp tục như vậy nữa, ít nhất cũng chẳng nên vì người đàn ông kia, mà tự ôm tổn thương, cô nên tỉnh táo lại.
- Cái gì? - Người thanh niên trẻ tuổi không hiểu ý trong lời nói của cô, nhưng cũng nghe được hình như cô đang quyết định một chuyện gì đó.
- Cái gì? À, không có gì. - Nghe được giọng nói của cậu, Duy Nhất chợt hòan hồn, còn nói: - Cậu về trước đi, hôm nay tôi đã phiền cậu nhiều rồi
- Không có gì, với những gì xảy ra hôm nay, tôi vô cùng áy náy, đây là số điện thoại của tôi, nếu sau này có chuyện gì cần tôi giúp, cứ gọi điện thoại cho tôi, nếu như tôi đủ khả năng, tôi nhất định sẽ giúp cô. - Người thanh niên trẻ tuổi lấy từ trong túi áo bác sĩ ra một cây bút, viết một dãy số, đưa cho cô.
- Cám ơn. - Duy Nhất nhận lấy mảnh giấy để vào trong túi áo của mình, rồi nhẹ nhàng nói.
- Vậy tôi đi trước, nếu còn có chuyện gì, nhất định phải gọi điện thoại cho tôi.
- Vâng, cám ơn cậu. - Duy Nhất nhẹ nhàng gật đầu một cái, tiễn cậu ra khỏi cửa phòng bệnh, nhìn bóng lưng cậu mọi lúc một xa, xoay người trở vào bên trong.
Người thanh niên bước trên hành lang vắng vẻ, lúc anh sắp đi ra khỏi cửa bệnh viện, đột nhiên có một người quần áo ướt đẫm xông vào, lướt qua người cậu, chạy vội vàng vào bên trong.
Cậu đứng lại, nhìn người đàn ông đang vội vã chạy vào, trong mắt thoáng qua một tia nghi ngờ. Đây không phải là người đàn ông lúc nãy đã gặp ở trong khách sạn hay sao? Sao bây giờ lại chạy đến đây?
Không biết cô gái kia nhìn thấy chồng mình chạy đến đây sẽ có biểu hiện như thế nào? Là nhào vào trong ngực anh ta gào khóc? Hay tức giận chửi anh ta?
Cậu thoáng nghĩ qua, rồi đứng chết lặng hồi lâu, sau đó quay lại phòng bệnh mà cậu mới vừa rời khỏi.
Nhưng khi cậu chuẩn bị đến, lại phát hiện ra có điều gì đó không phải? Mặc kệ cô gái kia đối xử với chồng cô ta như thế nào, cũng đâu có liên quan đến cậu.
Minh Dạ Tuyệt vội vã đi tới phòng bệnh, đẩy cửa ra, bước thật nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cô bé đang nằm trên giường lớn, khuôn mặt Nhu Nhi tái nhợt không còn tí máu, trong lòng anh khẽ chấn động, đầu của bé bị quấn băng, khuôn mặt nhỏ cũng không có nụ cười nghịch ngợm như mọi ngày. Chỉ còn những nhịp thở yếu ớt.
- Con sao rồi? - Minh Dạ Tuyệt nhìn Duy Nhất đang ngồi bên cạnh con, nhỏ giọng hỏi cô.
- Còn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm, bác sĩ nói nếu qua được hôm nay sẽ không sao nữa. - Duy Nhất nhàn nhạt nói ra, không ngẩng đầu nhìn anh.
Vốn không muốn để ý đến anh, nhưng con gái cũng là của anh, vẫn phải thông báo tình hình hiện tại của Nhu Nhi cho anh biết.
- À, vậy thì tốt rồi - Minh Dạ Tuyệt thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay đầu nhìn về phía cô, chậm rãi nói - Lúc nãy tôi gọi điện thoại bảo người đem máu đến, lại ngay lúc trong kho hết máu, khi đó tôi giật cả mình, ký xong hợp đồng liền chạy về đây, chuyện truyền máu cô giải quyết như thế nào vậy? - Minh Dạ Tuyệt thở nhẹ một hơi, cởi chiếc áo đã ướt nước mưa xuống, đặt lên chiếc ghế bên cạnh, trò chuyện với cô.
- Lo lắng? Ha ha. - Duy Nhất cười nhạo một tiếng, không thèm nhìn anh
Anh lo lắng hả? Nếu như anh thật sự lo lắng, thì đáng lẽ lúc biết con gái gặp chuyện phải bỏ tất cả, chạy ngay đến bệnh viện, còn đằng này anh ký hợp đồng xong mới đến. Thế thì lo lắng cái gì?.
- Cô có ý gì? - Minh Dạ Tuyệt nhìn bóng lưng của cô, nghe giọng nói thờ ơ của cô, trong lòng có chút không thoải mái.
Thái độ của cô là gì đây hả?
Duy Nhất ngẩng đầu nhìn anh một cái, trong lòng càng tức giận, nhưng cô không nói gì, cứ im lặng chăm sóc Nhu Nhi.
- Cô có ý gì hả? Không phải tôi đã đến rồi sao hả? Cô muốn tôi làm thế nào đây? - Nhìn bóng lưng cô, anh đột nhiên tức giận, vẻ mặt của cô hiện tại là ý gì đây hả?
- Anh có biết, nếu hôm nay không có người cho máu kịp, thì bây giờ Nhu Nhi đã nằm ở nhà xác chứ không phải nằm ở đây rồi. Anh không có tư cách ở đây mà nói to tiếng, anh câm miệng lại đi. Nhu nhi cần yên tĩnh. - Duy Nhất thản nhiên nói, giọng nói lạnh lẽo. Chờ Nhu Nhi trưởng thành, nếu như con biết ba của nó từng đối xử với nó như thế này, nó sẽ tha thứ cho ba mình sao?
- Tôi. . . . . . - Minh Dạ Tuyệt ngẩng đầu nhìn Nhu Nhi đang nằm trên giường, từ từ ngậm miệng lại, anh không ngờ Nhu Nhi bị thương nặng như vậy, anh cho rằng cô ấy bị sốc mà thôi.
- Xin lỗi. - Minh Dạ Tuyệt nhẹ nhàng nói, lần đầu tiên anh vì sự thờ ơ của mình mà nói xin lỗi một ai đó.
- Anh không hề có lỗi với em, lời xin lỗi kia anh nên nói với con gái của mình - Duy Nhất nói xong, lại tiếp tục vuốt ve gương mặt con gái.
Nhìn con gái đang nằm trên giường, một lần nữa cô lại rơi nước mắt, lời xin lỗi của anh đã quá muộn, mà cô cũng chưa bao giờ cần lời xin lỗi của anh.
Minh Dạ Tuyệt trầm mặc, là anh đã sai, lúc ấy anh nên theo cô đi tới đây mới đúng.
Trong phòng bệnh yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hô hấp của nhau, không ai nói chuyện, không ai mở miệng bắt chuyện trước. Mặc cho thời gian trôi, khoảng cách giữa bọn họ mọi lúc một xa nhau.
Không biết từ lúc nào, Duy Nhất đã ngủ thiếp đi bên cạnh Duy NHi, bắt đầu từ hôm nay cô sẽ không bao giờ buông tay con bé ra nữa. Sẽ không bao giờ nữa.
Minh Dạ Tuyệt nhìn cơ thể mệt mỏi của cô, từ từ đi qua bên cạnh, nhìn thật lâu thân thể bé nhỏ đang nằm trên giường, lặng lẽ đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, ánh mắt từ từ trở nên dịu dàng, khóe môi nâng lên thành một nụ cười.
Con gái của anh. Mặc dù anh không nhớ mình ở chung với con bao nhiêu lần, nhưng một cái nhíu mày, một nụ cười của con, anh đều nhớ.
- Mẹ, mẹ. . . . . . - Giọng nói nho nhỏ, kinh động đến Duy Nhất đang ngủ thiếp bên cạnh, ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt sáng rực và cái miệng nhỏ nhắn của Nhu Nhi.
Hai ngày rồi, rốt cuộc Nhu Nhi đã tỉnh.
- Nhu nhi, con đã tỉnh, con hù mẹ hết của hồn. - Cô nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, đưa tay ra cầm lấy tai con, đôi mắt Duy Nhất ướt thành một vầng đỏ.
- Mẹ, Nhu Nhi nhức đầu, bụng cũng đau. - Nhu Nhi bĩu môi, nói ra nỗi tủi thân của mình, bé thật sự rất đau nha.
- Bảo bối, ngoan ngoãn nha, mẹ sẽ bên con, ồ… ồ,… mấy ngày nữa sẽ không còn đau nữa đâu. - Duy Nhất nói trong tiếng nấc, vì không biết làm như thế nào để con gái hết đau đớn, mà lòng càng chua xót.
- Mẹ, không khóc, Nhu Nhi không đau nữa. - Nhu Nhi thấy mẹ khóc vội vàng nói. Nhưng nói xong, mẹ lại khóc nhiều hơn. Chưa bao giờ bé thấy mẹ khóc, thấy mẹ không như thế, bé rất lo lắng.
- Không khóc, mẹ không khóc, bảo bối, về sau không được chạy lung tung, có biết không? Về sau đừng hù dọa mẹ nữa, được không - Duy Nhất vội vàng lau nước mắt, sau đó nói.
Thiệt là, tại sao cô lại khóc trước mặt con gái cơ chứ?
- Dạ, mẹ, Nhu Nhi đói bụng - Nhu Nhi ngoan ngoãn gật đầu một cái, sau đó nói. Bé rất đói.
- Được, con chờ thêm chút nữa, dì Trương về nhà lấy thức ăn rồi, chắc cũng gần tới.
- Dạ. - Cái miệng nhỏ của Nhu Nhi hơi chu lên, bày tỏ sự bất mãn của mình, nhưng bé không gào khóc khi không có được điều mình muốn như những đứa bé khác.
- Bảo bối của mẹ rất biết nghe lời. - Duy Nhất nhẹ nhàng vuốt mặt của bé, mỉm cười nói.
Mấy ngày sau, vết thương trên người Nhu Nhi từ từ khép miệng lại, tính tình nghịch ngợm lại bộc phát, cứ muốn xuống giường chơi đùa, nói như thế nào cũng không chịu ở lại bệnh viện, ngày ngày la hét ầm ĩ đòi phải xuất viện, Duy Nhất bất đắc dĩ không thể làm gì khác là đi làm thủ tục xuất viện cho bé, nhưng vẫn cho bác sĩ hàng ngày đến nhà kiểm tra sức khỏe cho Nhu Nhi.
Cái người thanh niên đụng Nhu Nhi hôm trước, mỗi ngày đều đến thăm bé, mỗi lần đến đều mang theo nhiều đồ chơi, khiến cho Nhu Nhi cực kỳ thích cậu ta. Mỗi ngày Nhu Nhi đều đợi cậu, gọi cậu, hai cậu cháu chơi với nhau rất vui vẻ.
Sau ngày thứ hai Nhu Nhi tỉnh lại, thì Minh Dạ Tuyệt lại đi làm bình thường, nhưng mỗi buổi tối anh đều vào bệnh viện để thăm bé, mặc dù không nói chuyện nhiều, những anh vẫn kiên trì đến bệnh viện hằng ngày.
Cô nhìn ra được sự thay đổi của anh, nhưng cô cũng không dám tin tưởng vào anh nữa rồi. Cô đã không thể trở về như ngày xưa, cô và anh đã không thể là của nhau như quá khứ. Chẳng qua mỗi lần anh đến bệnh viện đều cười nhàn nhạt, nói cũng không nhiều, nhưng Nhu Nhi gặp được ba thì vô cùng vui vẻ, bé cũng quấn lấy ba nhiều hơn trước.
Nhìn lại tất cả , lòng Duy Nhất lại thấy đau, lại không thể nói gì.
Cô không biết rốt cuộc anh là người thế nào, cô đã không hiểu nổi chính anh nữa rồi, cũng không muốn tìm hiểu nữa, đối với chuyện anh tuyệt tình đêm Nhu Nhi bị thương, đã sớm khiến cho cô dẹp tâm rồi, cô sẽ không ôm bất cứ hy vọng nào nữa.
Nhưng Nhu Nhi thì sao? Phải làm như thế nào với Nhu Nhi đây?
- Nhu Nhi, con yêu ba lắm sao? - Có một ngày Duy Nhất rốt cuộc cũng hỏi ra câu hỏi tron lòng mình.
- Dạ . . . . . , tàm tạm! - Nhu Nhi cong môi suy nghĩ một chút, rồi trả lời.
- Vậy. . . . . . Nếu như có một ngày ba và mẹ xa nhau, con thích ở với ba hay ở với mẹ? - Duy Nhất thận trọng hỏi. Trái tim cô đập dữ dội.
- Con thích ba mẹ ở chung một chỗ mà thôi. - Nhu Nhi nghịch món đồ chơi trong tay, không do dự trả lời câu hỏi của mẹ.
- Ách. . . . . . , nếu như ba mẹ muốn tách ra thì sao đây? Con chỉ có thể đi theo một người thôi, con sẽ đi theo người nào? - Mắt Duy Nhất không hề chớp nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của Nhu Nhi, lần nữa hỏi bé.
Trái tim cô giống như là muốn nhảy ra khỏi cổ họng, như thể chẳng thở nổi.
- Tại sao ba và mẹ không sống chung nữa ạ? Con muốn ở với mẹ, cũng muốn ở với ba, con không muốn ba mẹ tách ra đâu. Mấy tivi chiếu mấy đứa bé không có ba mẹ đều vô cùng đáng thương, con không muốn như vậy. - Nhu Nhi cong môi nói, bé nhìn thấy mấy đứa bé không có đủ cha mẹ trên tivi, đều bị người khác ăn hiếp, nếu bé không có đủ ba và mẹ, bé cũng bị người khác ăn hiếp, cho nên bé muốn ba cũng muốn mẹ. Như vậy người khác sẽ không ăn hiếp bé nữa.
- Bảo bối, mặc dù ba mẹ không sống chung, nhưng ba vẫn là ba của con, mẹ vẫn sẽ là mẹ của con, con sẽ không mất đi ba mẹ đâu.
- Con không muốn, con không muốn như thế - Nhu Nhi tức giận trừng lớn mắt, chợt ném món đồ chơi trong tay xuống đất, phồng má thở phì phò nhìn mẹ.
- Được, được, Nhu Nhi nói như thế nào thì như thế đó, có được không? Con tức giận thì con không còn là bé ngoan nữa - Duy Nhất thấy con gái tức giận vội vàng nói, đưa tay vỗ nhè nhẹ vào gương mặt nhỏ nhắn của bé. Trong lòng có chút bất đắc dĩ.
- Hừ. - Nhu Nhi xoay mặt đi nơi khác, không nhìn mặt mẹ nữa, nhưng cũng không thể không tiếp xúc cơ thể với mẹ.
Duy Nhất buồn cười nhìn khuôn mặt vui vẻ của con, trong lòng là từng đợt đau thương.
Bảo bối à! Mẹ nói như thế nào thì con mới chịu hiểu đây?
Có lẽ đợi con trưởng thành rồi nói? Đợi cho con hiểu hết mọi chuyện sẽ tốt hơn?
Vẫn là nên chờ thêm một khoảng thời gian nữa, chờ Nhu Nhi hiểu chuyện rồi hãy nói! Cô không muốn lưu lại nổi ám ảnh trong lòng một đứa trẻ, những tổn thương khi còn bé cô đã từng trải qua đủ rồi, khi còn bé bởi vì muốn có được tình thương của ba, mà luôn đợi những lúc vô tình gặp ba, cô không muốn mình Nhu Nhi sẽ chịu cảnh khổ như thế.
Tối thiểu, Tuyệt sẽ không đối xử với anh như cách ba của cô đã đối xử với mẹ con cô. Mong là anh sẽ không như vậy?
Tòa cao ốc Tập đoàn Minh Thị.
Minh Dạ Tuyệt ngơ ngác nhìn tài liệu trước mặt mình, một chữ cũng không đọc được.
Mấy ngày nay, anh vẫn về nhà đúng giờ, dùng hành động của mình để chứng minh với cô, còn nói lời xin lỗi với con gái. Nhưng Duy Nhất không còn chủ động nói chuyện nhiều với anh như trước kia, không còn giống như trước đây luôn dặn dò cẩn thẩn mọi chuyện mỗi buổi sáng anh đi làm.... Trong một đêm, nhưng cô đã thay đổi rất nhiều, cũng không cười với anh hay chờ anh về nhà nữa. Cả người cô trở nên lạnh lùng một cách đáng sợ.
Vừa bắt đầu, anh cũng không có nói gì, bởi vì dù sao đó cũng là lỗi của anh, cô tức giận thì anh cũng có thể bỏ qua, anh tin tưởng một ngày nào đó cô sẽ khôi phục lại là Duy Nhất ngày qua.
Nhưng mà, một tháng trôi qua, cô không nói chuyện với anh, hai tháng cô vẫn không nói chuyện với anh như cũ, ba tháng, bốn tháng, nửa năm trôi qua rồi, cô vẫn không nói chuyện với anh như trước đây, mà khoảng cách giữa bọn họ cũng càng ngày càng xa.
Tất cả mọi chuyện khiến cho anh nhức đầu, anh thật sự không biết cô sẽ tức giận cho đến khi nào? Cũng không biết rốt cuộc cô muốn như thế nào.
Nhìn đồng hồ trên bàn làm việc, lại một ngày trôi qua, cau mày thu thập hết tài liệu, đi ra khỏi phòng làm việc, vừa lúc đụng mặt Hạ Thanh Lịch.
- Tổng giám đốc Minh. - Hạ Thanh Lịch lễ phép nói, nụ cười nhàn nhạt che đậy sự kích động và tình yêu sâu kín trong lòng cô.
Hôm nay, cô mặc một bộ váy màu vàng nhạt, cổ áo rất thấp, hơi lộ ra khe rãnh khiến cho con người ta mộng tưởng, bên trên là trang sức thanh nhã, cái cổ trắng nõn khiến cho người ta muốn cắn một cái. Tất cả đều khiến cho người khác phạm tội.
- Ừ. - Minh Dạ Tuyệt đáp lại một tiếng, tiếp tục đi về phía trước, cũng không dừng chân bởi vẻ đẹp của cô.
- Tổng giám đốc Minh, hôm nay có một bữa tiệc, anh không đi sao? - Hạ Thanh Lịch nhìn anh chuẩn bị bước vào thang máy liền vội vàng nói theo, giọng nói có chút nóng nảy và gấp gáp.
Hôm nay cô bỏ công sức ăn mặc như thế này, chính là vì có thể cùng anh xuất hiện tại buổi tiệc đó, mặc dù biết anh sẽ không mang cô đi theo, nhưng tự cô có thể tìm biện pháp để đến đó dự tiệc.
- Tôi không đi, chuyện này tôi đã giao cho trợ lý Phương rồi. - Minh Dạ Tuyệt nói xong thì, vừa đúng lúc thang máy mở ra; anh không có chút do dự, nhấc chân bước vào thang máy.
- Tổng giám đốc Minh. . . . . - Hạ Thanh Lịch vừa nhìn thấy anh đi vào trong, bụng quýnh lên, vội vàng gọi theo, đưa tay ngăn cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại.
- Hả? - Minh Dạ Tuyệt nhìn Hạ Thanh Lịch có chút khác lạ, nhăn mày hỏi.
- Ách. . . . . . , anh. . . . . . đi thong thả. - Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, trong lòng Hạ Thanh Lịch hoang mang, vội vàng đè sự kích động bên trong cơ thể xuống, nói với anh.
Cô sơ suất quá, tự nhiên quên, anh không bao giờ cho người khác quản lý mấy cái chuyện khỉ gió như thế này.
- Ừ. - Minh Dạ Tuyệt gật đầu, giơ tay nhấn nút đóng cửa thang máy lại.
Hạ Thanh Lịch nhìn cánh cửa thang trở thành vật cản của cô và Minh Dạ Tuyệt, căm hận cắn răng nghiến lợi, đôi tay từ từ nắm chặt, trong mắt phát ra vầng sáng u ám.
Nửa năm rồi, anh và cô vẫn duy trì quan hệ cấp trên cấp dưới, trừ quan hệ công việc, anh với cô chẳng có chút tiến triển nào, dù cô có ăn mặc đẹp đến mức nào, đẹp hơn đi chăng nữa, anh cũng chưa bao giờ liếc nhìn cô dù chỉ một cái.
Tại sao? Chẳng lẽ cô còn chưa đủ hấp dẫn sao? Chẳng lẽ cô không đủ xinh đẹp hay sao hả?
Không, không phải cô không tốt. Mà là cô gái trong nhà anh ngăn chặn bước tiến giữa anh và cô, nếu cô gái đó không tồn tại, hôm nay cô không biến thành bộ dạng như thế này rồi, cô phải tìm cách đuổi người phụ nữ kia ra khỏi cuộc sống của anh. Nhưng, cô gái ấy vẫn luôn sống trong nhà, không bước chân ra khỏi cửa, mà cô lại không biết nơi đó là nơi nào, việc này khiến cô không biết làm sao.
Không, cô sẽ không chịu thua, sớm muộn cũng có một ngày, cô sẽ tiến vào cuộc sống của anh, sớm muộn cũng có một ngày như thế, cô sẽ đánh bại cô gái kia.
Một ngày nào đó, cô sẽ làm được.
Minh Dạ Tuyệt đứng ở cửa chính nhìn Nhu Nhi đang chơi đùa với Duy Nhất, từ từ nhăn mày lại, bây giờ cô đối với ai cũng có thể cười đùa như thế, nhưng đối với anh là không thế.
- Ba. - Nhu Nhi thấy anh đứng ở cửa chính, ném Duy Nhất sang một bên chạy tới cạnh anh, ngửa khuôn mặt cười với anh.
- Ừ, ngoan. - Minh Dạ Tuyệt ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng vuốt đầu của bé, mỉm cười khen ngợi.
Đây là sự tiến bộ của anh trong nửa năm qua, thấy nụ cười hồn nhiên của con gái mình, anh học được cách nói đôi lời với bé, nhưng anh vẫn không có cách nào sống chung với bé được. Bé luôn nghịch ngợm, luôn luôn cười đùa, nhưng mấy thứ đó anh không quen, tới bây giờ anh cũng không thể cùng chơi đùa với bé. Cũng không biết bé muốn chơi cái gì.
- Nhu Nhi, chớ quấy rầy ba. - Duy Nhất nhìn dáng vẻ luống cuống tay chân của anh, vì vậy đi tới gọi Nhu Nhi không nên quấy rầy anh như vậy.
- Ừ, dạ, ba, Nhu Nhi sẽ ngoan ngoãn - Nhu Nhi cười nói xong, nhón chân lên, ấn xuống một nụ hôn lên trán Minh Dạ Tuyệt, sau đó lanh lợi rời khỏi người ba. Bé đã sớm biết ba mình không thích nói mấy chuyện yêu thương vớ vẩn, cho nên không chú ý đến mấy cử động cứng ngắc của Minh Dạ Tuyệt.
Minh Dạ Tuyệt nhìn cái người nho nhỏ đang rời khỏi mình, trên mặt xuất hiện một nụ cười. Nhưng khi thấy bé con dang hai tay chạy đến ôm chầm lấy mẹ, trong lòng đột nhiên có chút ghen tỵ với bé. Nó có thể được cô ôm vào ngực, thế mà cô không thèm hỏi thăm anh dù chỉ một câu.