"Tiền.
" Mai Hồng Mai nói.
"Tiền gì cơ?" Nam Tương khó hiểu hỏi.
"Trích phần trăm.
" Mai Hồng Mai cười nói: "Mấy hôm trước đã hứa sẽ trích phần trăm cho em đó!”Nam Tương giật mình hỏi: "Bây giờ cho luôn ạ?”“Đương nhiên, nếu không ba mẹ con em ăn cái gì?” Mai Hồng Mai thật sự thưởng thức và quý mến Nam Tương, cho nên rất quan tâm đến sinh hoạt hàng ngày của Nam Tương, biết cuộc sống của Nam Tương không dễ dàng, cũng mơ hồ nhận ra Nam Tương đang thiếu tiền, hôm nay vừa hay có thể trích phần trăm cho Nam Tương.
"Chị Mai.
" Nam Tương hơi ngại, cô quả thật rất nghèo.
"Đây là em nên lấy.
" Mai Hồng Mai nhét năm đồng vào tay Nam Tương.
Nam Tương cũng không từ chối, nói: "Cảm ơn.
”"Hẳn là chị cám ơn em, nếu không có em, sao chị có thể lập tức kiếm được năm đồng?" Mai Hồng Mai nói thật.
Mặc dù cửa hàng của cô cũng có quần áo thành phẩm, nhưng cơ bản thì không ai hỏi đến.
Bình thường đều là khách nhân cầm vải vóc cúc áo gì đó tới, để cho cô làm quần áo, có quần áo bận rộn làm cả một ngày, cũng chỉ thu được một hai đồng tiền thủ công cùng một ít vải dư, gặp phải khách nhân keo kiệt, ngay cả vải dư lại cũng lấy đi.
Chưa bao giờ kiếm tiền một cách nhanh chóng như hôm nay, hơn nữa cô tin sau này sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, đây nhất định phải cảm ơn Nam Tương.
Nam Tương cười nói: "Vậy cũng là chị Mai tạo cơ hội làm việc cho em.
”Mai Hồng Mai nói: "Em rất có năng lực, đi đâu cũng có thể kiếm được việc làm.
" Cô thật sự vô cùng may mắn vì mình giữ Nam Tương lại ở cửa hàng may vá Hồng Mai, nếu như cửa hàng may vá nào khác kéo Nam Tương đi, vậy cửa hàng may vá Hồng Mai của cô cứ chờ đóng cửa đi thôi.
"Cám ơn chị Mai đã khen ngợi.
" Nghe Mai Hồng Mai khen ngợi, trong lòng Nam Tương vẫn rất cao hứng.
"Đừng khách khí.
" Mai Hồng Mai vỗ vai Nam Tương nói: "Ai mà chẳng có thời điểm gặp khó khăn, chúng ta bắt đầu làm quần áo đi.
”"Được.
" Nam Tương gật đầu.
Mai Hồng Mai đột nhiên lại nói: "Chờ một chút.
”Nam Tương ngước mắt nhìn Mai Hồng Mai: "Làm sao vậy?”Mai Hồng Mai ngượng ngùng nói: "Em phải dạy chị cách may mấy thứ mới lạ mới được.
” Cô biết may đồ, nhưng không hiểu cổ áo lá sen trên quần áo nữ làm như thế nào, phải nhờ Nam Tương chỉ dạy thêm.
"Được.
"Nam Tương cũng không giấu giếm, một năm một mười chỉ chi tiết tất tần tật mọi thứ cho Mai Hồng Mai, chỉ chốc lát sau đã có khách hàng đến nối liền không dứt, hai người nhân lúc rảnh rỗi làm một bộ quần áo trẻ em, một buổi sáng trôi qua, hai người thật sự làm xong hai bộ quần áo trẻ em, Mai Hồng Mai nói: "Nam Tương, còn phải phiền toái Bì Bì Đường Đường quảng cáo cho chúng ta.
”"Đó là chuyện nên làm, dù sao tụi nhỏ cũng phải mặc quần áo mà.
" Nam Tương nói.
"Đừng nói như vậy, nghe nói quảng cáo trên TV đều cần tiền, chị còn chưa trả tiền Bì Bì Đường Đường đâu.
" Nơi này của Mai Hồng Mai mặc dù không có TV, nhưng cô có nghe radio nên hiểu rõ những điều này.
"Chị đã trích phần trăm cho em rất cao rồi, không cần trả tiền quảng cáo cho Bì Bì Đường Đường đâu.
" Nam Tương đọc hết quyển 《Những ngày tháng tốt đẹp ở thập niên 》, cũng không thấy ông bà chủ và nhân viên nào chia năm năm, tuy rằng cô và Mai Hồng Mai không tính là quan hệ bà chủ cấp dưới, nhưng Mai Hồng Mai thật sự rất phúc hậu.
"Được, tiền quảng cáo không trả, nhưng quần áo phải cho, hai bộ này cứ để Bì Bì Đường Đường mặc, không được bán.
" Mai Hồng Mai vỗ hai bộ quần áo nói.
Bì Bì Đường Đường vừa nghe, hai mắt đen bóng sáng lên.
Nam Tương không khách khí, dù sao Bì Bì Đường Đường mặc quần áo, cũng không phải mặc vô ích, vì thế nói: "Vậy hôm nay tụi em phải dạo ở huyện thành nhiều hơn.
”Mai Hồng Mai cười nói: "Phải, Bì Bì Đường Đường chính là chiêu bài của chúng ta.
”Bì Bì Đường Đường cùng nhau gật đầu.
Nam Tương cười mặc quần áo vào cho Bì Bì Đường Đường, lại nói mấy câu với Mai Hồng Mai, kéo Bì Bì Đường Đường rời khỏi cửa hàng may vá Hồng Mai, hỏi: " Bì Bì Đường Đường, buổi trưa các con muốn ăn gì?”Bì Bì Đường Đường ngồi trên xe bò nói: "Mì ạ.
”Lần trước sau khi Nam Tương bán gà tích góp được ba bốn đồng, lục tục mua gạo, mì và mì thô, sau đó trong tay chỉ còn lại mấy mao tiền, cô cũng không dám mua thêm món khác cho hai đứa nhỏ, mỗi ngày đều là mì thô cùng rau xanh cẩu thả, hai đứa nhỏ một chút cũng không kén chọn, hiện tại còn đồng ý ăn mì, cô cảm thấy vừa ấm áp vừa chua xót, hỏi: "Chúng ta ăn thịt đi, được không?”Bì Bì Đường Đường mở to hai mắt nhìn Nam Tương: "Thịt!”Nam Tương hỏi: "Muốn ăn không?”Bảy tám ngày đã trôi qua kể từ lần ăn thịt cuối cùng, Bì Bì Đường Đường sắp quên mất vị thịt như thế nào rồi, hai bé ngay lập tức trả lời: "Muốn.
”.