Chương 121 “Ai? Ôn Hủ Hủ sao? Thì ra con làm đến mức này, là đang nói thay cho cô ta! Đúng, ba chính là đã mắng dì Ôn của con đó, làm sao vậy? Ba có từng hứa với con là không mắng dì ta sao? Hoắc Dận, con đừng quên con là con của ai? Con là ai nuôi lớn?!” Hoắc Tư Tước cũng đã hiểu ra lý do, thoáng chốc có chút ghen tuông từ đáy lòng hắn trào ra. Cảm xúc trong hắn không thể kiểm soát được, lớn tiếng trách cứ một đứa nhỏ. Hoắc Dận bị dọa sợ! Cậu chưa từng thấy qua dáng vẻ đáng sợ như vậy của ba. Sau khi khuôn mặt nhỏ tái nhợt, trong đôi mắt nhỏ bé của Hoắc Dận trào ra dòng nước mắt. “Con ghét ba! Con không bao giờ muốn gặp lại ba nữa!” Cậu khóc, cầm lấy đồ chơi trong tay dùng sức đập mạnh vào người ba cậu, cậu lao lên giường nhỏ quấn chặt mình lại. Hoắc Tư Tước: “……” Ước chừng có hơn mười giây, người đàn ông này mới dần dần tỉnh táo lại. Sau đó, nhìn trên giường nhỏ này đang không ngừng từ bên trong truyền ra tiếng khóc của đứa nhỏ, hận không thể cho mình một cái tát. Hắn đang làm cái quái gì vậy? Hắn điên à? Hoắc Dận mới bao nhiêu tuổi mà hắn lại đi nổi giận với con trai? Hoắc Tư Tước đi tới, đứng ở bên giường ngồi xuống cạnh quả bóng nhỏ: “Dận Dận, ba xin lỗi. Vừa rồi là ba sai rồi, ba không nên nổi giận với con, lại càng không nên không tuân thủ lời hứa với con. Con tha thứ cho ba được không?” “……” Không có phản ứng, đứa nhỏ này thật sự không muốn để ý tới hắn. Hoắc Tư Tước trong lòng vô cùng hối hận, càng thêm luống cuống tay chân. Kỳ thật đứa con trai này của hắn không thích khóc. Có thể nói rằng từ nhỏ đến lớn, hắn luôn dùng phương thức của một người trưởng thành để dạy bảo Hoắc Dận, cho nên cậu bé rất ít khi làm nũng hay khóc nhè như những đứa trẻ khác. Hoặc Dận giống như một đứa trẻ trưởng thành sớm. Rõ ràng mới năm tuổi, nhưng số lần câu khóc có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng bây giờ, cậu lại ở trong cái chăn nhỏ mà khóc thành ra như vậy. Hoắc Tư Tước áy náy vô cùng, thấy cậu vẫn chưa chui ra cũng có chút sốt ruột, dứt khoát đưa tay lột cái chăn nhỏ lên: “Hoắc Dận, con ra đây. Ba cam đoan với con, sau này không bao giờ cãi nhau với con nữa… dì đó nữa, được không?” “……” Xác định nội dung của lời vừa nói ra, tiếng khóc trong chăn thật sự cũng chậm rãi dừng lại. “Ba nói…… Là thật sao?” Hoắc Dận quả nhiên rất nhanh xốc chăn lên, trên mặt vẫn giàn giụa nước mắt, ngay cả nước mũi cũng chảy ra, phá vỡ hoàn toàn hình tượng trước kia của cậu. Hoắc Tư Tước khóe mắt khẽ giật, chịu đựng: “Đương nhiên, ba không có lý do gì vô duyên vô cớ cãi nhau với dì Ôn. Hôm nay cãi nhau là bởi vì con còn chưa khỏi bệnh mà dì ấy đã đưa con ra ngoài, ba là lo lắng cho con mới nhắc nhở dì ấy vài câu.” Hoắc Dận sụt sịt cái mũi nhỏ, khóc đến đỏ bừng mắt như mắt thỏ con, bên trong vẫn còn ngấn nước.