Chương 138 “Cậu ta vốn là vậy, cậu xem cậu ta có điểm nào giống một đứa trẻ bình thường không?” “Này, đồ ngốc!” Mấy đứa nhỏ đi vào, tiến đến trước mặt Hoắc Dận liền châm biếm. Đặc biệt là một đứa nhỏ mập mạp, sau khi thấy Hoắc Dận bị bọn họ chế nhạo vẫn không có phản ứng, đứa nhỏ đó lại đi thẳng tới trước mặt cậu. “Tên ngốc này sao cậu ta không nói lời nào? Nhìn xem trong tay cậu ta chơi cái gì?” Đứa nhỏ nhìn thấy Transformers trong tay Hoắc Dận, lập tức không nói hai lời liền tới cướp. Hoắc Dận cuối cùng cũng không thể ngồi yên nữa. Tính cách cậu rất khó chịu nhất là đối với đồ đạc cá nhân của mình. Nếu không được cậu cho phép, người khác không thể chạm vào. Hoắc Dận dùng sức giãy dụa, không cho đứa nhỏ mập kia lấy Transformers của mình. Thế nhưng, đứa nhỏ mập thấy Hoắc Dận không cho liền nổi giận: “Tên ngốc này lại dám không đưa cho tôi, các cậu mau lên đè cậu ta lại cho tôi, cướp nó về.” Sau đó mấy đứa nhỏ này lập tức xông lên, đè Hoắc Dận lên bàn học. Hoắc Dận vốn sức khỏe không tốt chỉ chốc lát cậu đã không còn sức kháng cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồ của mình bị cướp đi. “Trả lại cho tôi!” “Ơ, tên ngốc này còn biết nói chuyện. Được, sẽ trả lại cho cậu, nếu cậu đi vào trong phòng nhỏ kia quỳ xuống. Quỳ đến khi tôi hài lòng mới thôi, lúc đó tôi sẽ trả lại đồ cho cậu!” Đứa nhỏ mập đó chỉ tay vào căn phòng sách, và bảo Hoắc Dận đi vào quỳ ở trong đó. Cho nên có thể nói, có một số đứa nhỏ khi còn bé thực sự không hồn nhiên như người lớn vẫn hay nghĩ. Môi trường trưởng thành cũng như tính cách của chúng đều được định sẵn là trời sinh ra ác quỷ. Hoắc Dận bị kéo tới căn phòng nhỏ kia, mặc cho cậu có ra sức giãy dụa cũng vô dụng. Những đứa nhỏ còn lại dưới sự chỉ huy của đứa nhỏ mập kia ra sức kéo cậu vào đó. Sau đó, còn khóa cửa ở bên ngoài. Mà tất cả những việc này, giáo viên thường không thấy hoặc nếu như thấy cũng xem như không có gì xảy ra. —— Ôn Hủ Hủ không biết chuyện xảy ra trong nhà trẻ. Lúc này cô đang ở trong xe tìm kiếm qua điện thoại di động. Đợi sau khi tan học sẽ dẫn con trai lớn đi đâu ăn cơm? Cô đang tập trung tìm kiếm thông tin thì cô như vừa thấy thứ gì đó thoáng qua ngoài cửa sổ xe của cô. Hả? Cái gì vậy? Mèo hoang sao? Cô nhảy dựng lên, nhanh chóng ngừng xem điện thoại di động, thò đầu ra ngoài. Nhưng tốc độ của cô quá chậm. Chờ cho đến khi cô đi ra ngoài vật kia đã không thấy đâu. Chỉ có xa xa chỗ cổng nhà trẻ, đột nhiên có thêm một người bạn nhỏ. “Chú, cháu muộn rồi, mau mở cửa cho cháu.”