Chương 142 Dưới sự xúi giục của em trai, vị Hoắc tiểu thiếu gia này vươn ra nắm đấm nhỏ, hung hăng cho đứa nhỏ mập này một đấm! —— Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng tìm được chỗ tốt, là một nhà hàng Nhật Bản. Cô quyết định chờ sau khi tan học, liền dẫn Hoắc Dận đi ăn. Thế nhưng, cô vừa mới đặt bàn xong liền nhìn thấy cửa nhà trẻ bỗng nhiên chạy tới một chiếc xe màu đen. Xe kia đến, kéo kẹt một tiếng, người bên trong liền vội vàng vàng vàng đi vào nhà trẻ. Có chuyện gì vậy? Làm sao họ có thể vào nhà trẻ vào giờ này? Ôn Hủ Hủ nhìn thấy có chút kinh ngạc. Vì vừa lúc nãy cô cũng đang lo lắng cho con nên muốn đi vào thì không cho vào. Nhưng chiếc xe vừa tới đó lại có thể tiến vào bên trong. “Xin chào, xin hỏi một chút, vừa rồi người kia tại sao có thể đi vào bên trong?” “Vì bên trong có mấy đứa nhỏ đang đánh nhau. Con của cô ta bị người ta đánh, xương mũi đều gãy, tay cũng gãy. Cô nói có thể đi vào hay không?” Bảo vệ rất tức giận nói với cô. Chúa ơi! Bây giờ mà còn có bạo lực ở nhà trẻ sao? Còn đánh gãy sống mũi, tay cũng bẻ gãy, điều này thật đáng sợ. Dận Dận của cô phải làm sao bây giờ? Cậu vẫn ổn chứ? Ôn Hủ Hủ nghe thấy mặt trắng bệch, nhớ tới con trai còn ở bên trong cô vội vàng khẩn cầu: “Vậy tôi có thể vào xem không? Con nhà tôi cũng ở bên trong, nó là Hoắc Dận lớp 2.” “Cái gì? Con của cô chính là Hoắc Dận?! Vậy cô còn đứng đây làm gì? Đứa nhỏ đánh người kia chính là con của cô!!” Thật không ngờ, Ôn Hủ Hủ vừa mới nói ra tên con trai, bảo vệ này lại lập tức hướng về phía cô gào thét, nói đứa nhỏ đánh người kia chính là Hoắc Dận! Hoắc Dận còn có thể đánh người sao? Ôn Hủ Hủ lại một lần nữa bàng hoàng. Đang hoàn toàn mơ hồ không hiểu chuyện gì thì lúc này, trong cửa lớn bỗng nhiên có tranh cãi kịch liệt cùng tiếng khóc của đứa nhỏ truyền tới. Ôn Hủ Hủ lập tức quay đầu nhìn lại, phát hiện chính là người vừa rồi từ trong xe đi xuống. Đó là một người phụ nữ trung niên, mặc áo khoác lông chồn màu đen. Mà lúc này, cô ta chỉ đạo những người đi cùng vào đem hai đứa nhỏ ra! Một là được người ta cõng trên lưng. Đứa còn lại thì giống như đại bàng bắt gà, đứa nhỏ bị nắm lấy tay không ngừng giãy dụa. Dận Dận? Đó không phải là Hoắc Dận của cô sao? Ôn Hủ Hủ thoáng chốc trợn tròn mắt, lửa giận từ trong lồ ng ngực phun ra. Cô không còn quan tâm đ ến bất kì chuyện gì nữa, cô vội đđá văng cánh cửa lao vào bên trong. “Cô làm gì? Cô muốn bắt con tôi đi đâu? Cô buông ra cho tôi!” Ôn Hủ Hủ không kìm được tức giận xông tới trước mặt người phụ nữ. Không nói hai lời hung hăng đẩy cô ta một cái đoạt lấy đứa nhỏ từ trong tay cô ta.