Chương 156 Nhưng không ngờ, cô vừa dứt lời Thời Khiêm đã đồng ý: “Được, đúng lúc anh có mấy quyển sách về pháp luật muốn đưa cho em. Lần trước em có nhờ anh mua, giờ chúng ta lên đó cùng xem.” Ôn Hủ Hủ: “……” Xong rồi, cô quên bén chuyện này. Bây giờ nói với anh ta không kiện nữa, được không? Ôn Hủ Hủ vẫn phải đưa người này về phòng mình thuê. Thành phố đã tiến vào đợt rét, thời tiết cũng đã rất lạnh. Ôn Hủ Hủ vừa mở cửa phòng, bởi vì nhà quá lâu đời, những cửa sổ và vách tường đều bị cũ. Sau khi tiến vào, chẳng những không cảm thấy ấm áp mà ngược lại càng lạnh hơn. “Ngại quá, em đi đốt bếp lò.” Ôn Hủ Hủ đi vào, vội vàng đi đốt bếp lò. Kiều Thời Khiêm liền tùy ý đi lòng vòng trong căn phòng nhỏ này. Đây cũng là lần thứ hai anh ta tới nơi này. Nhưng lúc này, anh ta không tỏ ra quá nhiều xa lạ. “Nancy, căn phòng em ở quá cũ rồi, cũng không giữ ấm. Em nên thuê một căn phòng mới hơn” “A? Không cần, ở đây rất tốt, gần nhà trẻ, rất tiện.” Ôn Hủ Hủ đang bận rộn đốt bếp lò, lắc đầu cự tuyệt. Đùa sao? Cô phải vất vả lắm mới tìm được một nơi vừa cũ vừa rách nát như vậy. Về phía Hoắc Tư Tước, tên đàn ông chó kia nhất định sẽ không tìm thấy cô. Còn không đời thuở nào cô lại chọn căn phòng này? Mất não rồi sao? Ôn Hủ Hủ bận rộn đốt bếp lò xong lại cầm bột mì đi vào phòng bếp. Nhưng, cô không biết rằng khi cô đang tập trung vào công việc bận rộn của mình. Người đàn ông ở bên ngoài phòng khách rót cho mình một ly nước rồi dời bước đi tới, sau đó anh ta ở trước cửa nhà bếp, nói chuyện. Trong ánh sáng còn sót lại của buổi tối hôm ấy, anh ta nhìn cô chăm chú như làn sương mù đang bốc lên. Ánh mắt ấy là như thế nào? Giống như là mê đắm, lại giống cũng chỉ là đơn giản ngóng nhìn. Nhưng nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện bên trong ánh mắt ấy cực nóng bỏng, giống như ngọn lửa trong bếp lò. “Anh ngồi chơi chờ em một lát. Em phải tranh thủ lúc hai đứa nhỏ chưa về làm ít mì.” Có lẽ là cảm giác được có người đang nhìn mình, Ôn Hủ Hủ quay đầu lại nhìn người đàn ông nói một câu. Kiều Thời Khiêm nhìn thấy, lúc này mới có chút không tự nhiên thu hồi ánh mắt. “Không sao, có cần anh giúp gì không?” “Không cần, anh ngồi đó chơi là được rồi.” Ôn Hủ Hủ không chút do dự mà cự tuyệt. Cô đối với người đàn ông này tuy rằng rất quen thuộc, nhưng vẫn nên duy trì khoảng cách. Bận rộn hai mươi phút, thì mì cũng đã xong. “Đi thôi, chúng ta đi xuống.” Ôn Hủ Hủ đúng là không khách sáo. Lúc cô hoàn thành hết công việc đã trực tiếp đề nghị để cho người này cùng mình đi ra ngoài.