Chương 162 Không phải thứ gì quý giá, cũng chỉ là một cây bút máy kiểu cũ, cây bút máy được gói trong một cái khăn tay không quá đặc biệt. Cây bút này nhìn qua chắc cũng hơn mươi năm, nó cũ đến mức hắn không còn thấy hình dạng gốc của nó. Nhưng Hoắc Tư Tước liếc mắt một cái liền thấy ở góc khăn có một đóa bạch ngọc lan. Bỗng những ngón tay khẽ cong lại. “Em chưa từng nghĩ tới muốn trèo lên giường của anh, cho nên năm đó mặc dù em viết thư cho anh nhưng không xuất hiện. Sau đó là anh đến tìm em, anh nói anh nợ em mười năm, sau này anh sẽ trả lại cho em vô số cái mười năm. Cũng chính vì câu nói đó mà em đã theo anh về Hoắc Thị. Tư Tước, những lời đó anh quên rồi sao?” Cố Hạ tiếp tục nói, càng nói cô ta càng khóc càng dữ dội. Nói dài đến mức không thở được. Hoắc Tư Tước lại bóp chặt ngón tay! Hắn đúng là một người đàn ông có khả năng tự kiềm chế rất tốt. Hơn nữa, hắn cũng rất rõ ý đồ của người phụ nữ này. Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc chính là vào lúc này, nhìn màn trình diễn vụng về của cô ta, anh ta lại không có bất kỳ biểu hiện gì. “Cô rốt cuộc muốn cái gì?” “Hả?” Cố Hạ đang khóc như mưa bị câu nói lạnh như băng này cắt đứt, ngay cả khóc cũng quên khóc. Cô ta muốn gì? Cô ta đương nhiên là muốn một lần nữa trở lại bên cạnh hắn, càng muốn trở lại như trước kia. Cố Hạ vội vàng, ngay cả nước mắt trên mặt mình cũng không kịp lau: “Em không muốn gì cả, em chỉ muốn anh cho em thêm một cơ hội, để em đến vịnh Thiển Thủy bù đắp thật tốt…” “Không cần. Cố Hạ, cô nghe cho rõ đây. Tôi đáp ứng cô bất cứ chuyện gì, nhưng con trai tôi, tuyệt đối sẽ không để cho cô chạm vào!” Hoắc Tư Tước không chút lưu tình mà cự tuyệt. Cố Hạ nghe được, khuôn mặt vừa mới lóe lên một tia hy vọng lại bị dập tắc. Không còn cách nào, cô không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể lui một bước. Tốt nhất tiếp theo là đổi sang điều kiện khác. “Em không thể đi vịnh Thiển Thủy. Nhưng Tư Tước, em muốn gặp anh mỗi ngày. Hay là anh cho em đến công ty làm việc, anh tùy tiện an bài cho em một chức vị là được rồi, có thể hay không?” “Đến công ty?” Hoắc Tư Tước nhìn chằm chằm Cố Hạ, lần này không nói gì nữa. —— Ôn Hủ Hủ nghe Hoắc Dận muốn cô đến tập đoàn Hoắc thị làm việc thì đã là sáng hôm sau. Vừa nghe thấy đôi mắt đen của Ôn Hủ Hủ mở to: “Tại sao phải để dì đến công ty của ba con làm việc? Dì có công việc, dì là bác sĩ, có thể đi bệnh viện tìm việc làm.” Hoắc Dận đã đeo cặp sách nhỏ trên lưng liền ngẩng đầu lên: “Dì đi làm, con đi nhà trẻ.” “Hả?” Ôn Hủ Hủ ngây người! Không, tại sao Hoắc Dận lại đi nhà trẻ? Chẳng lẻ là vì muốn ép cô đến công ty của ba cậu làm việc sao? Sáng nay tới đây cô còn tưởng rằng cậu đã nghe lời ngoan ngoãn chịu đi nhà trẻ.