Chương 167 Vừa nói xong, Lâm Tử Dương lập tức kinh hãi. Không ngờ vợ tổng giám đốc lại có khả năng như vậy sao? Nhưng theo thông tin anh ta điều tra gần đây, cô không học đại học, vậy tại sao cô không chỉ giỏi y thuật? Mà đến cả lĩnh vực tài chính cô cũng khá am hiểu? Lâm Tử Dương cũng đã hiểu được, tại sao vị BOSS đại nhân lại muốn anh ta đi điều tra về người phụ nữ này. “Vậy… Tổng giám đốc, hôm qua anh còn đồng ý với cô Cố. Để cô Cố cũng đến công ty làm việc, mà chức vị cô Cố chọn là làm quản lý bộ phận kinh doanh. Bây giờ cô Ôn cũng đã đến rồi, hơn nữa còn ở bộ phận kinh doanh…” “Vậy bảo cô ta đừng tới nữa!” Không ngờ ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, người đàn ông này ngồi ở bàn làm việc một bên gõ văn kiện trên laptop, một bên mặt mày lãnh đạm không kiên nhẫn trả lời. Lâm Tử Dương bất giác ngơ ngác! Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy vị BOSS đại nhân này xử lý chuyện của Cố Hạ dứt khoác như vậy. Chẳng lẽ, bây giờ hắn thật sự không còn yêu cô ta sao? Nhưng năm năm qua, hắn vẫn đối với cô ta rất tốt. Ngoại trừ không có cho cô ta danh phận, còn lại hắn đều cho cô ta tất cả những gì mà một người vợ nên có, thậm chí còn để cho cô ta tự do ra vào nhà của hắn. Chẳng lẽ chỉ vì một lần sai lầm, liền không thể tha thứ sao? Lâm Tử Dương không muốn đi phân tích cái vấn đề hóc búa này nữa. Nếu tiểu Lâm biết rằng hai người thực sự yêu nhau, thì dù xảy ra chuyện lớn đến đâu cũng sẽ không nguội lạnh nhanh như vậy. Mà lúc này Hoắc Tư Tước, chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng không ý thức được. Hắn đối với người phụ nữ mà hắn từng cho rằng yêu tha thiết này, thật sự vô tình đến mức tàn nhẫn! Hôm nay Ôn Hủ Hủ ở công ty cũng rất vui vẻ, vì phần thi viết cô phỏng vấn đạt điểm tối đa. Phó tổng bộ phận này rất coi trọng cô, cho nên đồng nghiệp trong công ty cũng không vì cô mới tới mà dám làm khó dễ cô. Tuy nhiên, thái độ làm việc của cô thực sự quá tiêu cực. “Nancy, bản hợp đồng của phó tổng đã làm xong chưa?” “Chưa.” “Vậy báo cáo bán hàng thì sao, làm xong chưa?” “Cũng chưa.” Ôn Hủ Hủ uể oải trả lời câu hỏi này, chậm rãi ngồi ở chỗ làm việc. Không giống như là đi làm, ngược lại giống như là tới nơi này làm đại ca. “Đùa à?” Cô tới đây làm chỉ là đối phó, cũng không phải đi làm một cách nghiêm túc, cô liều mạng như vậy làm gì? Tuy nhiên, không ngờ rằng sau cả buổi sáng làm việc, cô chỉ giải quyết được ba bản báo cáo. Và cuối cùng, những người nào đó trong bộ phận này không thể chịu đựng được nữa đã đến gặp phó tổng khiếu nại. “Phó tổng, anh xem cái cô nhân viên mới tên Nancy. Cô ta làm việc chậm như vậy, tôi nên làm gì bây giờ?”