Chương 239 “Em cảm thấy ba và mẹ nhất định lại xảy ra vấn đề.” “Ừ.” Hoắc Dận ngồi trên sô pha trong quán cà phê, bàn tay nho nhỏ ôm ly sữa nóng tỏ ra rất phiền muộn đồng ý cách nói của em trai. Quả thật đúng vậy, vì đột nhiên ba cho người đến đón hai đứa nhỏ từ nhà trẻ đưa tới sân bay, lại không thấy em gái cùng nhau đến. Không cần đoán cũng biết đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn vô cùng tồi tệ. Giờ thì sao? Hoắc Dận rất khó chịu, bởi theo trực giác của cậu lần này khẳng định lại là vấn đề của ba. Nếu đúng là như vậy, Mặc Bảo nhất định sẽ mất kiên nhẫn và không bao giờ muốn để cho mẹ và ba ở bên nhau thì phải làm sao bây giờ? Liệu sau này có phải em trai và em gái theo mẹ không? Bàn tay nhỏ của Hoắc Dận dùng sức siết chặt Transformers trong tay. “Hoắc Dận, em nghĩ như vậy không phải là cách. Chúng ta phải tìm cách dạy cho ba một bài học.” Quả nhiên giống như Hoắc Dận nghĩ, Mặc Bảo đã bắt đầu nói. Sắc mặt Hoắc Dận càng thêm tái nhợt, cậu chỉ biết cúi đầu không lên tiếng. “Hoắc Dận?” “…… Em nói đi.” Hoắc Dận yếu ớt gật đầu. Vì vậy, Mặc Bảo ngồi ở đối diện anh trai bắt đầu lên kế hoạch chi tiết. “Anh xem, ba bảo người đưa chúng ta đến sân bay, nhất định là muốn đưa chúng ta đến một nơi không cho mẹ nhìn thấy, nếu đã như vậy, chúng ta liền dứt khoát lấy đạo người trả lại cho người.” “Cái gì?” Hoắc Dận lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp ôm chặt lấy người em trai này. Cậu nhạy cảm cảm nhận được điều mà Mặc Bảo vừa nói không phải chỉ có mình Mặc Bảo mà là cả hai người. Mặc Bảo không để ý điều này. Khi nghe câu hỏi của anh trai, cậu bé cho rằng anh cậu chưa hiểu vì thế cậu lại giải thích cặn kẽ. “Chính là nếu ba đã không cho mẹ gặp chúng ta, vậy chúng ta liền dứt khoát liên hợp với mẹ, không cho ba tìm được ba người chúng ta, à không, không đúng, là bốn người, còn có em gái. Chúng ta để cho ba nếm thử cảm giác đi tìm con là như thế nào. Anh cảm thấy được không?” “Được.” Lần này Hoắc Dận rất sảng khoái đáp ứng. Bởi vì, cậu cũng cảm thấy người ba này nên biết lỗi lầm của mình. Thế là hai anh em ra khỏi quán cà phê, trong nháy mắt đã đến phòng vé của sân bay. Mấy phút sau, Ôn Hủ Hủ đang ngồi trong xe Hoắc Tư Tước, hai người đang cùng nhau chạy về phía sân bay, bỗng nhiên trong điện thoại di động nhận được một tin nhắn. “Thưa bà Nancy, bà vừa mua bốn vé máy bay đến Clear lúc 14:35 chiều.” “A……” Ôn Hủ Hủ kinh người kêu to một tiếng!