Chương 284 Không ai ngờ, Lưu Bội lại nói ra những lời như vậy với con gái mình. Đỗ Như Quân sợ ngây người! Cô ta giống như là bị người ta giẫm trúng chỗ đau. Chỉ trong một giây ngắn ngủn, khuôn mặt kia trắng đến không còn một giọt máu. “Mẹ đang nói gì vậy? Lưu Bội, mẹ im miệng lại cho con!” Cô ta lớn tiếng thét chói tai, trên mặt thẹn quá hóa giận, liền hận không thể lập tức bịt miệng mẹ mình lại! Đúng vậy, đó là bí mật của cô ta. Cô ta đã giấu gần hai mươi năm, một bí mật mà cô ta nghĩ rằng không ai biết!! Nhưng không ngờ hôm nay mẹ cô ta lại cho nổ tung… – Lần biến mất hoàn mỹ của Ôn Hủ Hủ khỏi thành phố A, đúng là nhờ vào một người. Tất nhiên, người này không phải là kim chủ gì của cô, càng không có loại quan hệ khó coi như Đỗ Như Quân nói. Giữa cô và người này, chỉ là hợp tác qua lại mà thôi. “Nancy, không ngờ lần này em lại chủ động liên lạc anh, thế nào? Em trên máy bay vui vẻ chứ?” Trực thăng vừa đáp xuống lãnh thổ Anh quốc, một người đàn ông cao lớn anh tuấn tóc vàng mắt xanh đi tới. Nhìn thấy Ôn Hủ Hủ, lập tức nhiệt tình mở rộng hai tay. Ôn Hủ Hủ cười cười, không cự tuyệt ôm anh ta. “Vô cùng vui vẻ, Raymond lần này thật sự cảm ơn anh.” “Được phục vụ Nancy, đó là vinh hạnh của anh. Nhưng anh bạn nhỏ này từ khi nào lại có thêm một người nữa vậy?” Anh bỗng nhiên nhìn về phía mấy đứa nhỏ đứng sau Ôn Hủ Hủ. Hoắc Dận từ sau khi lên trực thăng đã không nói gì, nhìn thấy cảnh này lập tức nhíu mày càng sâu. Cậu bé không thích người này, vô cùng không thích! “Không phải, chú Raymond, đây là anh trai của con, Nhược Nhược lại có thêm một anh trai.” Lúc này, Nhược Nhược bỗng nhiên mở miệng. Nghe chú Raymond hỏi là anh Hoắc Dận, lập tức, cô bé vừa cắn đùi gà rán thơm ngào ngạt, vừa ngọt ngào giới thiệu cho chú. Raymond đã bị câu nói này của cô bé hoàn toàn đánh gục. Lúc trước ở Clear anh biết hai đứa nhỏ Nhược Nhược và Mặc Bảo. Khi anh đi qua tìm Ôn Hủ Hủ, có gặp qua bọn nhỏ và khi ấy anh có mang theo quà. Nghe cô bé nói có thêm một anh trai mới, Raymond đi tới: “A, thật sao? Nhược Nhược còn có một người anh trai?” Nhược Nhược gật đầu: “Đúng vậy, ba đã nuôi anh ấy. Chúng con là sinh ba.” Raymond: “……” Ba? Anh bế cô bé trước mặt lên, quay đầu nhìn về phía Ôn Hủ Hủ: “Nancy, trước đây không phải em nói hắn đã chết sao?” Ôn Hủ Hủ có chút xấu hổ.