Chương 398 “Con cũng muốn đi, con muốn xem anh trai biểu diễn!” “Đúng vậy, mẹ, dịp quan trọng như vậy, anh trai nhất định cần người cổ vũ cho anh ấy, con và em gái đi theo có thể kéo cho anh ấy rất nhiều phiếu, anh trai, em nói đúng không?” Mặc Bảo là quỷ nhỏ lanh lợi, cậu trực tiếp tìm điểm đột phá từ trên người anh trai. Quả nhiên Hoắc Dận không chút do dự gật đầu: “Ừ!” Cậu vốn muốn cả hai bọn họ đều đi. Ôn Hủ Hủ thấy vậy không còn cách nào khác, chỉ có thể dẫn theo ba đứa. May mắn là giáo viên đã không nói bất cứ điều gì. Sau khi bốn mẹ con cùng nhau xuất phát, Mặc Bảo và Tiểu Nhược Nhược bởi vì sắp tham gia buổi biểu diễn của anh trai nên rất náo loạn, vui vẻ nói không ngừng trên xe. Chỉ có Hoắc Dận, cậu có chút căng thẳng. “Dận Dận, con làm sao vậy? Có phải căng thẳng không? Đừng sợ, mẹ và em trai em gái sẽ luôn ở bên cạnh con, đây là một cơ hội để rèn luyện, thua cũng không sao.” Ôn Hủ Hủ đưa tay ôm cậu, rất tự nhiên an ủi một câu. Giáo viên ngồi ở phía trước: “…” Anh ta có nên nói trước với anh Hoắc không? Nếu không đến lúc đó diễn hỏng rồi, đừng trách trên đầu thầy giáo như anh ta. Hoắc Dận y nghe mẹ nói xong, cả người lập tức thả lỏng, sau đó chơi với em trai em gái. Khoảng 40 phút sau, nhà hát lớn của thành phố. “Được rồi, chúng ta đến rồi, cô Ôn, vậy tôi đi giúp làm thủ túc tham gia cuộc thi trước, cô ở đây trông coi bọn trẻ.” “Được, thầy cứ đi đi.” Ôn Hủ Hủ vội vàng cam đoan với thầy giáo, sau khi nhìn anh ta rời đi, cô dẫn theo bọn nhỏ quan sát chỗ này. Ôn Hủ Hủ thật sự không biết những nơi như nhà hát, nếu chỉ là biểu diễn bình thường thì không thể tới đây, nơi này thuộc về đơn vị chính phủ, bình thường chỉ có những người có trình độ nhất định mới tới đây. Bởi vì Hoắc Dận là con trai của Hoắc Tư Tước, cho nên người thầy giáo kia mới có thể tận lực giúp hắn tranh thủ cơ hội này. “A, mẹ ơi, mẹ mau đến xem nè, ở đây có áp phích nha, dàn nhạc giao hưởng TSQ, anh trai sắp tham gia chính là cái này.” Bỗng nhiên giọng nói non nớt của Tiểu Nhược Nhược vang lên trong đại sảnh rộng lớn này. Đan nhạc giao hưởng? Mặc Bảo nghe thấy lập tức chạy tới bên cạnh em gái: “Anh nhìn xem xem, đúng là dàn nhạc giao hưởng, anh trai, xem ra cơ hội rèn luyện lần này của anh rất trang trọng.” Mặc Bảo cũng không hiểu vè thị trường âm nhạc, nhưng nhìn thấy chữ giao hưởng cậu vẫn ý thức được cơ hội biểu diễn của anh trai chắc là không phải tùy tiện như vậy. Thế nhưng Hoắc Dận còn chưa trả lời, trong đại sảnh cũng là một số đứa trẻ mang theo nhạc cụ tới, bỗng nhiên kinh ngạc hét lên: “Rèn luyện? Cậu ta nói rằng buổi biểu diễn này chỉ là ền luyện?!!”