Chương 456 Hoắc Dận: “…” Bàn tay nhỏ bé mập mạp nhẹ nhàng sờ lên băng gạc của mẹ. “Anh ngốc, mẹ bảo chúng ta sờ thì đương nhiên là khoẻ rồi, mẹ là bác sĩ nha, sao mẹ có thể không biết bản thân mình có ổn hay không? Đúng không mẹ?” “Đúng vậy, bảo bối Nhược Nhược nhà chúng ta là thông minh nhất.” Ôn Hủ Hủ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái. Mặc Bảo và anh trai Hoắc Dận nghe thấy vậy cuối cùng cũng yên tâm, sau đó mở rộng cánh tay nhỏ bé, cùng nhau nhào vào trong ngực mẹ. Dì Vương ở trong phòng bệnh vừa đặt đồ đạc mang theo lên bàn, vừa tươi cười, sau khi lấy bát canh ra, rồi mới đi tới chỗ bốn mẹ con. “Được rồi, các tiểu thiếu gia, còn có tiểu thư Nhược Nhược, chúng ta để cho mẹ ăn cơm trước được không?” “Được ạ.” Ba đứa trẻ đồng thanh trả lời. Sau đó Ôn Hủ Hủ đi đến bàn nhỏ ăn cơm, còn ba đứa trẻ lại rất hiểu chuyện đi đến sô pha bên kia tự chơi, không quấy rầy mẹ. Dì Vương đi tới bên cạnh rót nước cho Ôn Hủ Hủ: “Thế nào? Cô Ôn, không sao chứ?” “…… Cảm ơn dì Vương.” Ôn Hủ Hủ gật đầu, bắt đầu dùng thìa múc canh. Dì Vương nhìn thấy cô như vậy, lòng nhẹ nhõm, dì ta ngồi xuống bên cạnh cô. “Không sao là tốt rồi, cô đấy, lòng dạ quá tốt bụng, chịu nhiều thiệt thòi, nếu cô nghe lời thiếu gia không đi ra ngoài sẽ không xảy ra chuyện như vậy, nhìn xem bây giờ cô phải chịu khổ biết bao.” Dì Vương thật lòng suy nghĩ cho Ôn Hủ Hủ. Dì ta chăm sóc Hoắc Tư Tước rất nhiều năm, tận mắt nhìn thấy hắn từng bước từng bước vượt qua mọi chuyện, tất nhiên dì ta cũng hy vọng người bạn đời tương lai của hắn cũng có thể toàn tâm toàn ý đối với hắn. Mà Ôn Hủ Hủ tất nhiên chính là người dì ta nhìn thấy là người tốt nhất với hắn. Thế nhưng, sau khi dì ta nói xong, cô gái trước mắt này lại không có phản ứng gì, cô chuyên chú ăn canh giống như không nghe thấy dì ta đang nói chuyện. Có lẽ cô đói rồi. Dì Vương cũng không nghĩ nhiều, cho nên đứng lên đi làm việc khác. Hai phút sau, Ôn Hủ Hủ có phản ứng lại, cầm thìa nhìn về phía dì ta: “Không sao cả, đây là chuyện ngoài ý muốn, hôm đó tôi đi ra ngoài, cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.” “Cái gì?” Dì Vương quả nhiên cũng có chút không thích ứng: “Cái gì ngoài ý muốn? Cô nói chuyện nhà họ Trì?” “Ừm.” Ôn Hủ Hủ gật đầu. Dì Vương bỗng nhiên phẫn nộ: “Thả rắm! Đó cũng gọi là ngoài ý muốn sao? Vốn dĩ người nhà họ Trì bọn họ đang chờ cô tới tận cửa, cô cũng không biết, vì để hãm hại cô mà bọn họ đã bày ra một ván cờ lớn, nhị thiếu gia nhà họ Trì kia lại còn đích thân đến nhà chúng ta tìm cô.”