Chương 505 Bây giờ không cần nghĩ, Cố Thanh liên cũng biết kết quả tiếp theo sẽ như thế nào! Cố Thanh Liên cuối cùng cũng đã hết hy vọng. Lúc này trong biệt thự nhà họ Tôn. Khung cảnh hỗn loạn ở lầu hai vẫn chưa lắng xuống, bởi vì lời cúi giục của Cố Thanh Liên, cộng thêm sự phẫn nộ phản kích của Trì Úc, mà càng ngày càng có nhiều người xông lên. Mục đích là để bắt hai “kẻ giết người”. “Đánh! Chỉ cần bọn họ còn thở, cảnh sát cũng sẽ không trách chúng ta.” Có người còn kêu gọi mọi người đánh hai người Ôn Hủ Hủ và Trì Úc. Vì thế hai người vẫn đang bị bao vây, còn bị đám người này đấm đá một trận, nếu không phải có Trì Úc che chở cho Ôn Hủ Hủ, chỉ sợ cô thật sự đã bị đánh chết ở đây rồi. “Đùng——” Ngay khi đám người này đều cảm thấy bản thân là anh hùng, bỗng nhiên trong đại sảnh dưới lầu vang lên tiếng súng! Ngay trong tích tắc đám người còn chưa kịp phản ứng thì người vừa rồi đứng ra kích động mọi người đã bị một viên đạn xuyên qua trán, người đó ngay lập tức ngã xuống. “A!!” Rốt cuộc đám người này cũng chịu dừng lại, ôm đầu la hét ầm ĩ trên lầu. Nhất là những người phụ nữ. Kết quả vừa hét lên dưới lầu lại vang lên tiếng “bang bang”, đèn chùm thủy tinh khổng lồ bị một viên đạn bắn đứt, ngọn đèn đột nhiên tối sầm lại rơi từ trên cao xuống. “Bùm ——!” Tiếng nổ đinh tai nhức óc cuối cùng cũng làm đám người trong biệt thự này hoàn toàn yên tĩnh lại. Bọn họ nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo gió màu đen đứng ở dưới lầu, nơi những mảnh thuỷ tinh văng tung toé. Khuôn mặt hắn đẹp trai, khí chất nổi bật. Nhưng sát khí trên người hắn cũng đủ khiến mỗi người ở đây hồn vía lên mây! Bởi vì khẩu súng đó ở ngay trong tay hắn. “Các người để cho tôi nghe thấy tiếng động nào nữa, tôi chắc chắn người đó chính là người chết tiếp theo!” Hắn cầm súng chĩa vào đám người, hai mắt đỏ rực làm cho người khác phải sởn tóc gáy. Người phía trên lập tức bịt chặt miệng mình lại. Trì Úc lúc này cũng nghe thấy giọng nói của hắn, anh ta cố ngóc cái đầu bị đánh sắp thành đầu heo lên: “Hoắc Tư Tước! Cuối cùng cậu cũng tới rồi, mau lên cứu người, ô~~~~” Một người đàn ông đã hơn hai mươi tuổi lại khóc oà lên. Trong mắt Hoắc Tư Tước lại hiện lên vẻ lạnh lẽo, sắc mặt cực kỳ âm trầm cầm súng xông lên. Quả nhiên, tình huống ở trên còn thảm hơn so với tưởng tượng của hắn. Trong căn phòng hỗn loạn khắp nơi đều là ghế, chậu hoa, mảnh thủy tinh, mặt đất bê bết máu, cũng không biết là của ai? Hắn nhìn thấy vậy đồng tử cũng co rút lại. Hai mắt càng lúc càng đỏ rực hiện đầy tơ máu!