Chương 522 ”Oa, thật nhiều đồ ăn ngon, em muốn ăn.” Tiểu Nhược Nhược chính là một con hàng ăn vặt trời sinh, cô bé vừa thấy đã lập tức đi qua lấy quả anh đào đỏ mọng ngon miệng. Nhưng cho dù bé có qua đó cũng không với được đĩa anh đài, lúc này vợ Hoắc Chính Hoa lại chuyển đĩa sang chỗ khác. ”Lại đây lại đây, Tiểu Dận Dận, Mặc Bảo, hai đứa ăn đi, đây chính là anh đào được vận chuyển từ nước ngoài về đó, trong nhà không có nhiều đâu, mau ăn đi.” Bà ta không cho Tiểu Nhược Nhược ăn mà trực tiếp đặt xuống trước mặt Mặc Bảo và Hoắc Dận. Tiểu Nhược Nhược đứng đó nhìn bàn tay trống trơn của mình, cuối cùng đôi mắt tròn xoe của cô bé dần đỏ lên. ”Anh trai…” ”Nhược Nhược, lại đây.” Hoắc Dận thấy em gái như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú lập tức trầm xuống, cậu bé vẫy tay gọi em gái đến. Mặc Bảo cũng có chút tức giận. Cậu bé biết em gái đơn thuần, lần này đến đây, lúc ở nhà chính em gái đã ít nhiều bị người trong nhà coi thường, nhưng tâm tư em ấy đơn giản lại ham chơi nên mới không chú ý nhiều đến mấy chuyện đó. Nhưng bây giờ đang xảy ra chuyện gì vậy? Hai ông bà già này đang trắng trợn xem thường em gái bọn họ sao? Mặc Bảo ngẩng đầu lên, cười như có như không nhìn bà cô nhỏ kia của mình: ”Bà nhỏ, em gái không ăn thì chúng con cũng sẽ không ăn, em gái là tâm can bảo bối của chúng con đó nha.” ”Cái gì?” ”Ôi, em cũng thật là, sao lại đẩy đồ đi chỗ khác chứ, không thấy con bé muốn ăn sao? Bé nhỏ, lại đây, ông nhỏ đút cho con ăn, cả đĩa này đều cho con nha.” Vào lúc quan trọng, vẫn là ông nhỏ Hoắc Chính Hoa kịp thời phản ứng lại mắng vợ mình một câu. Cuối cùng vợ ông ta chỉ có thể hậm hực đưa đĩa anh đào cho Nhược Nhược. Mấy đứa nhỏ ở đây ăn chơi một lúc, cũng không tính là quá lâu, ông lão ở nhà chính bên kia đã cho người đến đón mấy đứa về. Tối hôm nay mấy bé sẽ ngủ ở đây. Đây vốn là một chuyện rất vui vẻ, nhưng không ngờ nửa đêm một đứa trẻ bình thường luôn khỏe mạnh như Mặc Bảo lại bị sốt. ”Xảy ra chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại sốt?” Ông cụ nghe được tin thì vội vàng chạy đến. ”Sợ là buổi chiều ở trong sân chơi quá lâu, mồ hôi lạnh ngấm ngược vào người, lão gia, ông đừng lo lắng, tôi gọi bác sĩ đến là được rồi.” Quản gia Hà Đình Ngọc nghe tin vội vàng chạy đến, vừa an ủi ông cụ vừa gọi điện thoại cho bác sĩ. Cũng may sau khi bác sĩ đến kiểm tra cho Mặc Bảo cũng không phát hiện ra vấn đề gì lớn. ”Lão thái gia, cháu trai ngài bị cảm lạnh, nhưng không cần lo, tôi kê cho cậu bé một đơn thuốc là khỏi.” ”Được được, làm nhanh lên đi.” Ông lão nghe xong mới thở một hơi nhẹ nhõm.