Chương 586 Tên nhãi miệng còn hôi sữa này thật chướng mắt, ngay cả việc quan sát những thứ cơ bản nhất cũng không biết. Xem ra anh ta phải nghĩ cách để đuổi cậu đi mới được. Kiều Thời Khiêm không còn cách nào khác, cuối cùng anh ta chỉ có thể xuống xe, lúc anh ta vào trong khách sạn, trong đại sảnh xa hoa lộng lẫy, Ôn Cận đã đi trước một bước đứng sát bên cạnh chị gái mình. ”Chị, lát nữa chúng ta sẽ nói gì với ông ta?” ”Chị muốn thảo luận về trái phiếu với ông ta.” ”Trái phiếu?” Thiếu niên đứng bên cạnh lập tức mở to mắt: ”Chị lấy đâu ra trái phiếu?” ”Trước kia ở gia tộc Lôi Mông chị đã không lấy tiền hoa hồng mà đổi hết sang thành trái phiếu, bây giờ gia tộc Lôi Mông phát triển không tệ, những trái phiếu này chắc sẽ có giá trị. Hơn nữa, nếu như chị đoán không sai thì Thương Khung Tinh Mật muốn đánh vào điều này, có đồ của gia tộc Lôi Mông sẽ giúp đỡ anh ta rất nhiều.” ”…” Người phụ nữ bình tĩnh nói trong lúc đợi thang máy, giống như những gì cô vừa nói chỉ là những thứ cô vừa nghĩ ra vậy. Thiếu niên đi theo sau yên lặng. Trong thời buổi bây giờ, thứ khó nắm bắt nhất là thị trường kinh tế, đặc biệt là trong tài chính và thương mại, đơn giản mà nói thì nó giống như thời tiết vậy, sớm nắng chiều mưa cũng là chuyện thường tình. Cho nên cô chỉ vô ý làm những thứ này? Ôn Cận liếm răng hàm. Ba người vào thang máy, họ nhanh chóng đến tầng cao nhất, dưới sự dẫn đường của Kiều Thời Khiêm, cuối cùng họ cũng gặp được người phụ trách Thương Khung Tinh Mật Nhật Bản. ”Chào ông Ichiro tiên sinh, tôi tên Kiều Thời Khiêm, luật sư Tùng Đảo giới thiệu tôi đến đây.” ”Vào đi.” Người phụ trách này không có quá nhiều cảm xúc với sự nhiệt tình của Kiều Thời Khiêm, thậm chí người tên Tùng Đảo kia đối với ông ta cũng chỉ là một người bình thường. Sắc mặt Kiều Thời Khiêm cứng đờ. Cũng may Ôn Hủ Hủ không chú ý đến chuyện này, nghe thấy ông ta để họ vào, cô lập tức dẫn Ôn Cận đi vào. ”Chào ngài Ichiro tiên sinh, thật xin lỗi vì đã quấy rầy ngài, không biết ngài còn nhớ tôi không? Hôm đó chúng ta đã gặp nhau ở phố Wall, Lâm n tiên sinh đã dẫn chúng tôi qua đó.” ”Hóa ra là cô.” Người Nhật Bản này lại nhớ rõ Ôn Hủ Hủ. Nhưng sau khi nhận ra cô, ông ta có chút nghi ngờ: ”Cô tìm tôi có chuyện gì không? Lâm n tiên sinh không thông báo gì với tôi cả.” Quả nhiên ông ta chỉ nhận một mình thông báo từ Lâm n! Vẻ mặt Kiều Thời Khiêm hơi thay đổi, anh ta theo bản năng muốn bước đến nói đỡ, nhưng đúng lúc này một dáng người nhỏ nhắn đã đi qua anh ta, bình tĩnh không vội vàng đứng trước mặt người Nhật Bản kia.